🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Cuộc sống là vậy, vấn đề nối tiếp vấn đề, mâu thuẫn ngày càng đan xen, sợi chỉ không bao giờ gỡ được.

Thiệu di nương tưởng rằng chỉ cần loại bỏ Thanh Thảo Đường thì có thể quay lại vị trí nhỉ phu nhân.

Mẫn thị lại nghĩ rằng chỉ cần bám vào Thanh Thảo Đường, đứa con trong bụng bà sẽ có thể sống sót.

Tạ Ngọc Hồ thì tin rằng chỉ cần hầu hạ tốt đích mẫu, con đường phía trước sẽ suôn sẻ.

Tạ lão phu nhân nghĩ rằng chỉ cần con trai và cháu trai đều thành tài, bà có thể hưởng vinh hoa cả đời.

Nhưng trong mắt Tạ Ngọc Uyên, tựa vào núi thì núi sập, dựa vào người thì người bỏ đi; chỉ có dựa vào chính mình mới có thể từng bước vững vàng tiến lên.

Đúng lúc đó, từ kinh thành truyền tin An Vương Lý Cẩm Dạ nhận chỉ quay về Giang Nam.

Sau kỳ thi mùa xuân, các vị tiến sĩ đều được giao nhiệm vụ, hướng tới tương lai rực rỡ của mình. Trên bàn của hoàng đế lại xuất hiện một bản tấu, tố cáo quan viên Giang Nam gian lận trong kỳ thi mùa thu.

Bảo Càn Đế giận đến mức hất đổ một hộp bút ngọc trắng chạm rồng.

Giang Nam từ xưa đến nay vốn là nơi sản sinh hiền tài, từ Tần Hoài đến Kim Lăng, từ Cô Tô phong lưu đến Dương Châu mộng mơ... nơi nào cũng là đất anh tài. Vậy mà thi cử ở đây cũng bị gian lận, thật là không thể chấp nhận.

Bảo Càn Đế lập tức triệu An Vương Lý Cẩm Dạ vào cung.

Việc thi mùa xuân, mùa thu đều do Lễ bộ quản lý. Mặc dù vào thời điểm đó Lý Cẩm Dạ chưa nhậm chức, nhưng hoàng đế lại cần một người trẻ tuổi, liêm khiết và nhiệt huyết như vậy để thanh trừng tệ nạn ở Giang Nam.

Sau cuộc trò chuyện giữa hai cha con, chuyến đi Giang Nam của Lý Cẩm Dạ được quyết định.

Tối trước khi cha con nhà họ Giang lên đường, Tạ Ngọc Uyên chuẩn bị một bữa tiệc rượu tại Giang phủ, mọi người cùng ngồi chung một bàn, ăn bữa cơm đoàn viên.

Trong bữa tiệc, Tạ Ngọc Uyên dặn dò thêm vài điều vụn vặt, đến khi trăng đã lên cao, nàng mới quay về Thanh Thảo Đường.

Vừa định tháo trâm ngọc xuống để rửa mặt đi ngủ thì nghe thấy cửa sổ vang lên vài tiếng gõ, Như Dung và Cúc Sinh hoảng hốt giật mình.

Cúc Sinh gan dạ hơn, lập tức đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Nhìn một cái, nàng gần như thất thần vì sợ hãi. Bên ngoài là một người đàn ông mặc đồ đen, che mặt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

“Ta…”

Vừa thốt ra một từ, nàng đã bị điểm huyệt không thể nói tiếp.

Tạ Ngọc Uyên nhận ra tình hình không ổn, vừa định rút ngân châm trong tay áo thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên: “Tam tiểu thư, đừng sợ, là ta, Thanh Sơn đây.”

Tạ Ngọc Uyên nghiêm giọng: “Nửa đêm canh ba, ngươi đến đây làm gì?”

Thanh Sơn đành cắn răng nói: “Tam tiểu thư, trước khi rời kinh, vương gia muốn cô nương Thanh Nhi làm vài món ăn.”

Tạ Ngọc Uyên cố nén cơn giận: “Món gì?”

“Canh cá chép đậu phụ, thịt kho tàu, trứng xào hẹ, đậu hũ khô hầm.” Thanh Sơn khệ nệ đưa ra một giỏ đồ từ sau lưng: “Nguyên liệu đã chuẩn bị đủ, xin cô nương giúp nấu.”

Tạ Ngọc Uyên chỉ nhíu mày, không đáp lời.

Những món này là bữa đầu tiên Lý Cẩm Dạ ăn sau khi chữa khỏi mắt. Nàng đã từng nghĩ, sao mắt vừa khỏi đã chỉ nghĩ đến ăn, mà toàn là món dân dã. Nhưng tiểu sư phụ thế này cảm giác rất tầm thường mà gần gũi, khiến người ta cảm thấy dễ tiếp xúc.

Giờ đây, trong lòng hắn chất chứa bao ước vọng hoang đường, mà vẫn nhớ về bốn món này.

Tạ Ngọc Uyên tự giễu: "Đường đường là một vương gia, vậy mà vẫn thèm những thứ này, thật là lạ.”

Thanh Sơn lúng túng: “…" Hắn cũng nghĩ vậy.

“Thật ngại quá, Thanh Nhi cô nương đã ngủ rồi.”

“Tam tiểu thư, vương gia nhà ta nói…” Thanh Sơn nhớ lại lời dặn của chủ nhân, nghiến răng dày mặt nói: “Mấy năm qua ăn khắp sơn hào hải vị, nhưng chỉ mong nhớ vài món này, thậm chí nằm mơ cũng thấy.”

Mơ sao…

Mặt Tạ Ngọc Uyên thoáng dịu đi: "Giấc mơ của hắn quả thật lạ kỳ.”

“Tam tiểu thư, vương gia nhà ta còn nói, bữa này không để Thanh Nhi cô nương phải làm không công, nếu cô nương muốn thứ gì từ phương Nam, ngài ấy sẽ giúp mua về.”

Nghe vậy, mặt Tạ Ngọc Uyên thoáng không kiên nhẫn, sau lại mỉm cười.

Thật chẳng hiểu hắn muốn gì? Đã đến lúc đường ai nấy đi, cớ sao còn muốn dây dưa thêm làm chi?

“Nói với vương gia của ngươi, món ăn có thể nấu, còn đồ thì không cần, Giang Đình và Giang Phong sẽ mua giúp ta.”

Thanh Sơn: "..." Giống được sao.

...

Trong bóng tối, Tạ Ngọc Uyên dần hé mắt, khẽ mỉm cười.

Nhiều thứ cảm tình chênh vênh như vậy, nhiều ràng buộc đan xen như thế, nếu muốn sống cho tự tại, ngoài giữ một gương mặt lạnh nhạt, nàng còn biết làm gì khác?



“Gia, đồ ăn đã nấu xong, vẫn còn nóng, mời ngài dùng ngay.”

Lý Cẩm Dạ đặt bút xuống, bước đến bên bàn, hít sâu một hơi: "Múc cho ta một bát cơm.”

“Vâng.”

Cơm vừa dọn ra, Lý Cẩm Dạ dùng muỗng uống một hớp canh cá, cảm giác vị ngon đọng lại mãi, gật đầu: “Nha đầu đó nấu ăn tiến bộ hơn. Nàng không làm khó ngươi chứ?”

Người mà ngài nói, Thanh Sơn chẳng khó đoán là ai.

“Gia, tam tiểu thư nói ngài nằm mơ thật là lạ, lại nói… món ăn thì nấu, nhưng đồ thì không cần.”

Lý Cẩm Dạ dừng tay, trên môi dần hiện nụ cười.

Thanh Sơn liếc trộm qua, giật mình không thôi.

Mấy năm nay, gia hiếm khi nở nụ cười, khuôn mặt lúc nào cũng như mang mặt nạ, che đậy mọi cảm xúc.

Tam tiểu thư nói những lời lớn gan như vậy, mà gia lại còn cười sao? Thanh Sơn mơ hồ cảm nhận được rằng gia có gì đó rất khác với Tạ Ngọc Uyên.

“Vương gia, Lục trắc phi Đến rồi.”

Lý Cẩm Dạ thu lại nụ cười: "Cho vào.”

Lục Nhược Tố nhẹ nhàng bước vào, nụ cười trên mặt dần cứng lại, vương gia chỉ ăn có ba món và một tô canh, người ở viện nàng còn ăn ngon hơn.

“Vương gia bận việc nước ngày đêm, nhà bếp lại dọn những món này sao? Người đâu, mau mang đổ hết đi.” 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.