Cuộc sống là vậy, vấn đề nối tiếp vấn đề, mâu thuẫn ngày càng đan xen, sợi chỉ không bao giờ gỡ được.
Thiệu di nương tưởng rằng chỉ cần loại bỏ Thanh Thảo Đường thì có thể quay lại vị trí nhỉ phu nhân.
Mẫn thị lại nghĩ rằng chỉ cần bám vào Thanh Thảo Đường, đứa con trong bụng bà sẽ có thể sống sót.
Tạ Ngọc Hồ thì tin rằng chỉ cần hầu hạ tốt đích mẫu, con đường phía trước sẽ suôn sẻ.
Tạ lão phu nhân nghĩ rằng chỉ cần con trai và cháu trai đều thành tài, bà có thể hưởng vinh hoa cả đời.
Nhưng trong mắt Tạ Ngọc Uyên, tựa vào núi thì núi sập, dựa vào người thì người bỏ đi; chỉ có dựa vào chính mình mới có thể từng bước vững vàng tiến lên.
Đúng lúc đó, từ kinh thành truyền tin An Vương Lý Cẩm Dạ nhận chỉ quay về Giang Nam.
Sau kỳ thi mùa xuân, các vị tiến sĩ đều được giao nhiệm vụ, hướng tới tương lai rực rỡ của mình. Trên bàn của hoàng đế lại xuất hiện một bản tấu, tố cáo quan viên Giang Nam gian lận trong kỳ thi mùa thu.
Bảo Càn Đế giận đến mức hất đổ một hộp bút ngọc trắng chạm rồng.
Giang Nam từ xưa đến nay vốn là nơi sản sinh hiền tài, từ Tần Hoài đến Kim Lăng, từ Cô Tô phong lưu đến Dương Châu mộng mơ... nơi nào cũng là đất anh tài. Vậy mà thi cử ở đây cũng bị gian lận, thật là không thể chấp nhận.
Bảo Càn Đế lập tức triệu An Vương Lý Cẩm Dạ vào cung.
Việc thi mùa xuân, mùa thu đều do Lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909169/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.