🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Hóa ra Tứ muội lo không gả được sao?”

“Kết hôn sinh con, lo toan chuyện trong ngoài cho phu quân là bổn phận của nữ tử chúng ta.”

“Đó là bổn phận của ngươi, không phải của ta.”

“Ngươi…”

“Thôi, mỗi người bớt nói một câu, đừng để người ta nhìn thấy lại chê cười.” Tạ Ngọc Hồ đứng ra làm hòa.

Đúng lúc đó, một giọng trầm khẽ vang lên từ phía sau: "Tạ Ngọc Uyên.”

Một nam tử trong trang phục màu xanh lam, với gương mặt tuấn tú bước ra từ sau gốc cổ thụ, chính là Trần Thanh Diễm. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt, giọng nói dịu dàng ấm áp, khiến trái tim của thiếu nữ mới lớn như Tạ Ngọc My không khỏi rung động, nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, dịu dàng đáp: "Trần thiếu gia gọi ta có việc gì?”

“Ta không gọi ngươi!”

Trần Thanh Diễm nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên: "Ta gọi Tam tiểu thư, ta muốn nói riêng với nàng đôi lời.”

“Nhưng… rõ ràng là thiếu gia gọi ta mà?” Tạ Ngọc My đỏ mặt đáp.

Lúc này, Trần Thanh Diễm mới thật sự quan sát kỹ Tạ Ngọc My, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Tứ tiểu thư Tạ gia có vấn đề về tai hay đầu óc sao?

“Tam tiểu thư, xin hãy bước ra đây một chút để ta nói chuyện.”

Tạ Ngọc Uyên lùi lại mấy bước, lạnh lùng đáp: "Trần thiếu gia học rộng hiểu nhiều, hẳn phải biết câu nói về sự kiêng kỵ khi đứng ở dưới giàn dưa hay cây lý. Nam nữ gặp riêng là đã vượt lễ giáo, huống hồ thiếu gia lại muốn nói chuyện riêng, nếu chuyện này đồn ra, danh tiết của ta còn đâu?”

“Chỉ là có vài lời ta muốn nói với Tam tiểu thư, rất nhanh thôi.”

Tạ Ngọc Uyên lạnh nhạt nhìn hắn: "Rất tiếc, ta không có lời nào để nói với Trần thiếu gia cả.”

Lời từ chối của nàng như một gáo nước lạnh dội vào lòng Trần Thanh Diễm. Hắn đã mất bao công sức, tránh hết người nọ người kia để tạo cơ hội này, nào ngờ…

“Trần thiếu gia, Tam muội ta nói đúng, nếu bị người khác thấy, thanh danh của nàng sẽ bị hủy hoại.”

Giọng nói của Tạ Ngọc Hồ kéo Trần Thanh Diễm trở về hiện thực. Rõ ràng nàng không muốn nói chuyện riêng với hắn, mà cũng chẳng muốn nói chuyện riêng nam nhân nào khác, cô nương này quả thật biết giữ mình!

Trần Thanh Diễm nghĩ đến đây, lòng lại dâng lên hy vọng. Hắn bèn giả vờ nghiêm nghị: "Tam tiểu thư, đây là lời của Tạ tam thúc nhờ ta chuyển riêng cho nàng.”

Tam thúc?

Tạ Ngọc Uyên giật mình, chẳng lẽ Tam thúc đã dặn lại điều gì trước khi rời đến phủ Bảo Định?

Thấy nàng hơi do dự, Trần Thanh Diễm lập tức thêm vào: "Tam tiểu thư, không thể chần chừ, xin mời theo ta.”

Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng đăm chiêu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Trong lúc Tạ Ngọc Uyên lặng lẽ theo sau Trần Thanh Diễm ra khỏi tầm nhìn của hai tỷ muội Tạ gia, tại Tạ phủ, Cao thị nhìn người đang đứng trước mặt, cau mày.

Lý ma ma chớp đôi mắt lờ đờ, mỉm cười: "Nhị phu nhân, Tam gia nhờ người chuyển lời, xin phu nhân giúp tìm một quyển sách trong thư phòng của ngài ấy.”

Cao thị bình thản đáp: "Trong phòng Tam gia có tỳ nữ, sao lại phải nhờ đến ta?”

“Tam gia trước đây từng dặn rằng, ngoại trừ Tam tiểu thư, không ai được phép vào thư phòng. Nhưng hiện tại Tam tiểu thư đang ở Hầu phủ, mà ngoài kia người của nha môn lại đang đợi, đại phu nhân nghĩ rằng Tam gia chỉ thân cận với người trong Thanh Thảo đường, nên sai lão nô đến truyền lời cho nhị phu nhân.”

Cao thị nhìn La ma ma, lo lắng.

Tam gia quả thật đã nói điều này khi còn đang trúng độc, ngài ấy vốn đã chán ghét đám người ngoài viện trước. Nhưng thân là chị dâu, vào phòng em chồng thì không hợp lắm lễ giáo.

“Nhị phu nhân, người hầu ở nha môn nói rằng, đây là sách mà cấp trên của Tam gia cần gấp. Nếu không kịp sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tam gia.”

Đôi lời ngắn gọn ấy có sức nặng hơn hẳn cả trăm lời nói.

Vì lòng cảm kích dành cho Tam gia, Cao thị đứng dậy: "Quyển sách ấy tên gì?”

“Gọi là… gọi là… gì mà Minh… Kỷ gì ấy nhỉ?”

“Minh Kỷ Cương Mục?”

“Đúng rồi, đúng rồi, may có nhị phu nhân đọc nhiều sách nên mới nhớ nổi, lão nô già cả, suýt thì quên mất.”

Đôi mắt Lý ma ma thoáng hiện ánh sắc lạnh: "Lão nô sẽ đợi nhị phu nhân ở ngoài viện của Tam gia.”

“Nhị phu nhân, để con đi cùng người.” Vệ Ôn lặng lẽ ngăn trước Cao thị.

Cao thị biết nha đầu này là do con gái mình cắt cử, không dám lơi là nửa bước, bèn mỉm cười bảo: "Tiểu nha đầu này lanh lợi lắm, thôi thì đi cùng ta.”

Lý ma ma định ngăn lại, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào. Giờ mà cản nhị phu nhân thì sẽ khiến nàng sinh nghi, hơn nữa nha đầu này gầy guộc, có lẽ chẳng phá hỏng được chuyện lớn.

Cao thị bước vào sân sau của Tam gia, băng qua trung viện, đi thẳng đến thư phòng. Cả dãy phòng này là nơi Tam gia cất giữ đồ quý. Kỳ lạ là, đi suốt quãng đường mà bà chẳng gặp một a hoàn hay bà tử nào, thầm nghĩ: Tam gia không ở nhà, đám hầu hạ lại càng lười biếng.

Đến trước cửa thư phòng, mà đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng quay lại mỉm cười: "Vệ Ôn, con đợi ngoài này được rồi.”

“Vâng ạ!”

Vệ Ôn nhìn gương mặt thanh tú của nhị phu nhân, lòng thầm nghĩ: Trên đời sao lại có người đẹp đến thế, nếu nhị phu nhân trẻ lại vài tuổi, Tam tiểu thư chưa chắc đã bằng.

Cao thị tìm một vòng trên giá sách, cuối cùng thấy được quyển Minh Kỷ Cương Mục ở phía trong cùng. Bà tiện tay lật ra xem, thấy trên đó còn có ghi chú của Tam gia, khóe môi khẽ cong lên.

Bất chợt, bà liếc thấy một cái bóng đen ở khóe mắt, khiến bà giật mình thở gấp: "Ai đó?”

Một người đàn ông cao lớn, có vết sẹo dài trên lông mày, ánh mắt sắc như dao.

Cao thị hoảng hốt lùi lại mấy bước, vừa định hét lên thì người đàn ông đã lập tức lao tới, đưa tay bịt chặt miệng bà, lưỡi dao sắc nhọn kề ngay cổ.

“Đừng động đậy, động một cái ta giết ngươi!”

Cao thị sợ đến mất hồn, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn giáng mạnh vào gáy, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Hắn cười nham hiểm, túm lấy bà như nhấc một con gà, vứt mạnh vào góc phòng.

“Hà! Làm gì có ai ngờ được một thiếu phụ quyến rũ thế này, da dẻ trắng như ngọc, mềm mịn căng mọng, chuyến này hời quá!”

Hắn cười đê tiện, rút dao c*m v** thắt lưng, chà xát hai tay. Đối với loại nữ nhân được nuông chiều trong khuê phòng như bà, đúng là không còn gì tuyệt vời hơn.

Bên ngoài, Vệ Ôn đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy nhị phu nhân đáp lời, bèn giật mình căng thẳng, khẽ gọi: "Nhị phu nhân, tìm được sách chưa, có cần nô tỳ giúp không?”

Không có tiếng trả lời.

Vệ Ôn cảm thấy ớn lạnh, thân hình nhỏ người căng lên, nhón chân đi vào.

Vừa bước vào thư phòng, nàng đã cảm nhận được một mùi mồ hôi nồng nặc lan tỏa trong không khí. Tam gia vốn thư sinh nho nhã, hiện lại không có ở nhà, tại sao lại có mùi khó chịu như thế? Có điều gì đó không ổn!

Vệ Ôn lập tức rút con dao giấu trong ống tay áo, men theo góc khuất đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn, cảnh tượng hiện ra khiến nàng sững sờ.

Ở góc phòng, nhị phu nhân nằm ngất lịm, người đàn ông kia đang cúi xuống, tay bắt đầu tháo bỏ áo quần của bà!

“Đ* c*m th*!”

Vệ Ôn nghiến răng, với toàn bộ sự giận dữ, nàng lao tới, con dao trong tay đâm thẳng về phía hắn.

Gã đàn ông cảm nhận được hơi gió từ phía sau, xoay đầu lại, thấy một nha đầu nhỏ bé chưa trưởng thành hẳn 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.