Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Hóa ra Tứ muội lo không gả được sao?”
“Kết hôn sinh con, lo toan chuyện trong ngoài cho phu quân là bổn phận của nữ tử chúng ta.”
“Đó là bổn phận của ngươi, không phải của ta.”
“Ngươi…”
“Thôi, mỗi người bớt nói một câu, đừng để người ta nhìn thấy lại chê cười.” Tạ Ngọc Hồ đứng ra làm hòa.
Đúng lúc đó, một giọng trầm khẽ vang lên từ phía sau: "Tạ Ngọc Uyên.”
Một nam tử trong trang phục màu xanh lam, với gương mặt tuấn tú bước ra từ sau gốc cổ thụ, chính là Trần Thanh Diễm. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt, giọng nói dịu dàng ấm áp, khiến trái tim của thiếu nữ mới lớn như Tạ Ngọc My không khỏi rung động, nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, dịu dàng đáp: "Trần thiếu gia gọi ta có việc gì?”
“Ta không gọi ngươi!”
Trần Thanh Diễm nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên: "Ta gọi Tam tiểu thư, ta muốn nói riêng với nàng đôi lời.”
“Nhưng… rõ ràng là thiếu gia gọi ta mà?” Tạ Ngọc My đỏ mặt đáp.
Lúc này, Trần Thanh Diễm mới thật sự quan sát kỹ Tạ Ngọc My, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Tứ tiểu thư Tạ gia có vấn đề về tai hay đầu óc sao?
“Tam tiểu thư, xin hãy bước ra đây một chút để ta nói chuyện.”
Tạ Ngọc Uyên lùi lại mấy bước, lạnh lùng đáp: "Trần thiếu gia học rộng hiểu nhiều, hẳn phải biết câu nói về sự kiêng kỵ khi đứng ở dưới giàn dưa hay cây lý. Nam nữ gặp riêng là đã vượt lễ giáo, huống hồ thiếu gia lại muốn nói chuyện riêng, nếu chuyện này đồn ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909173/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.