Tạ Thừa Lâm chỉ thẳng vào mặt Tạ Ngọc Uyên mà mắng: "Lén lút gặp Trần Thanh Diễm, ngươi tưởng ta không biết ngươi có ý đồ bẩn thỉu gì sao, đáng đời mới bị muội muội ta đẩy xuống nước!"
Tạ Ngọc Uyên lùi một bước, cười nhạt.
Không ngờ chuyện tối hôm đó lại bị hắn trông thấy.
"Còn ngươi, cùng nha hoàn thân cận của Thiệu di nương ăn nằm giữa màn trời chiếu đất, ta với ngươi, không biết ai dơ bẩn hơn ai, đáng đời thi rớt."
"Ngươi..." Tạ Thừa Lâm tức đến mức thái dương giật liên hồi, giơ tay định tát nàng.
Lúc bàn tay sắp giáng xuống, Tạ Ngọc Uyên khẽ lướt qua một cây kim bạc, nghĩ bụng: nếu ngươi muốn chết, ta cũng không ngại cho ngươi toại nguyện, trong lòng vốn dĩ đã chất chứa tức giận.
"Ngừng tay!"
Tạ Thừa Lâm quay lại, nhận ra đó là Tam thúc, khóe mắt hắn giật lên liên hồi.
Tạ Dịch Vi xông tới, giáng cho Tạ Thừa Lâm một cước: "Đồ súc sinh, còn dám đánh người!"
"Tam thúc, con…"
"Đừng có gọi ta là Tam thúc, ai là Tam thúc của ngươi, cút ngay, còn dám lại gần A Uyên nửa bước, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Tạ Thừa Lâm loạng choạng lùi lại, không tin nổi những lời này lại từ miệng một người đỗ Thám hoa thốt ra.
"Còn không mau cút!"
Tạ Thừa Lâm không sợ Tạ Tam gia, nhưng lại sợ bộ quan phục hắn mặc trên người. Lườm Tạ Ngọc Uyên hai cái, rồi đành hậm hực bỏ đi.
"A Uyên, con không sao chứ?"
Tạ Ngọc Uyên che giấu nét mặt, mỉm cười: "Tam thúc, con không sao."
"Không sao cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909186/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.