Khi đó, hắn đã mất đi ánh sáng hơn hai năm, đã quen với bóng tối, cuộc sống đối với kẻ tàn phế như hắn, chỉ là chuỗi ngày kéo dài thoi thóp.
Ai ngờ đâu, do sự sắp đặt của số phận, trời lại đưa Tạ Ngọc Uyên đến bên hắn.
Ngày đó, hắn cảm thấy đôi mắt mình nóng ran, cay xè, và mơ hồ ngửi được mùi nắng.
Thế là hắn mở cửa.
Trước mắt là một đôi mắt.
Khi ấy Tạ Ngọc Uyên vẫn còn nhỏ, đôi mắt trẻ thơ trong trẻo và đen thẳm, nàng nhìn thẳng vào hắn, như thể nhìn thấy sâu thẳm trong lòng hắn, những điều hắn giấu kín nhất.
Trong khoảnh khắc đó, không gian như lặng im, nghe rõ cả tiếng thở.
Cả thế gian ồn ào bỗng nhiên biến mất, chỉ còn hắn và Tạ Ngọc Uyên đứng giữa trời đất.
Hắn mỉm cười trong lòng.
Tiểu nha đầu này, cũng khá xinh!
Khóe môi Lý Cẩm Dạ nhếch lên, sự mơ hồ trong mắt tan biến, thay vào đó là nét sắc bén.
Thế sự như ván cờ, từng bước đều là mối nguy hiểm.
Mộ Chi, đừng vội!
Sẽ có ngày, ngươi bảo vệ được nàng ấy!
“Người đâu!”
Thanh Sơn đẩy cửa bước vào: "Gia, có chuyện gì cần dặn dò ạ?”
“Không nghỉ ngơi nữa, lập tức lên đường về phía nam.”
“Đêm hôm khuya khoắt thế này sao?” Thanh Sơn giật mình.
Lý Cẩm Dạ quay lại, giọng nhẹ nhàng: “Chuyện ở Giang Nam, xử lý sớm sẽ tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng!”
…
Hoàng đế bất ngờ giữ im lặng;
Tạ gia lo lắng, bồn chồn;
Tướng quân Bạch Phương Sóc từ chức và vụ gian lận thi cử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909614/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.