Tạ Ngọc Uyên ngạc nhiên khi thấy Trần Thanh Diễm cười, trong nụ cười ấy lấp lánh chút ấm áp: "Ngươi… tìm ta có việc gì sao?”
Trần Thanh Diễm gãi đầu, vẻ lúng túng: "Ừm… có chút chuyện.”
“Nói thẳng đi.”
“Nhưng… nếu ta nói, nàng đừng giận nhé.”
Ánh mắt Trần Thanh Diễm lướt qua Tạ Ngọc Uyên, nhìn vào con hẻm phía sau nàng. Dung mạo nàng đẹp đẽ đến mức hắn lo đôi mắt mình làm nàng phải khó xử.
“Nếu ngươi không nói thẳng, ta mới giận đấy.”
Trần Thanh Diễm ho nhẹ vài tiếng, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mà nói: "Tạ Ngọc Uyên, gả cho ta. Ta… nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Tạ Ngọc Uyên nhìn hắn, như thể không nghe thấy lời hắn nói. Đời trước, nàng từng hàng trăm lần mơ về cảnh sẽ được gả cho Trần Thanh Diễm, khi vạt vải đỏ được vén lên, nàng sẽ nở nụ cười rạng rỡ nhất dành cho hắn. Họ sẽ có vài đứa con, vợ chồng hòa thuận, kính trọng lẫn nhau. Dù biết rõ mục đích hắn cầu hôn không đơn thuần, nàng vẫn tin, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ nhận ra giá trị của nàng.
Sau khi bị họ Thiệu hãm hại, nàng từng nghĩ, chỉ cần hắn nói một câu “tin nàng”, dù có chết ngay lúc đó, cũng không uổng. Nhưng Trần Thanh Diễm chưa từng nói câu ấy, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn nàng, như thể nàng chỉ là một vệt bùn dưới chân, muốn phủi đi càng xa càng tốt.
Mà đời này, không những hắn bày tỏ lòng mình với nàng nhiều lần, còn khẳng khái hứa sẽ bảo vệ nàng…
Tạ Ngọc Uyên chợt nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909646/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.