Hôm qua mọi việc vội vàng, nàng quên mất trả dao lại cho Lý Cẩm Dạ, cứ thế mang theo về.
Trong mắt Lý Cẩm Dạ nổi lên một làn sóng ngầm.
Con dao này là món quà ngoại tổ phụ trao cho hắn năm hắn mười tuổi, chuôi dao khắc họa đồ của tộc Bồ Loại Bắc Địch. Chu đáo đến mấy cũng có lúc sơ sót, hắn không ngờ con dao lại thành ra sơ hở thế này.
Hắn lặng lẽ lùi nửa bước, sắc mặt Tô Trường Sam phía sau cũng trở nên nghiêm trọng, lập tức tiến lên một bước.
Hai người gần như đứng sát nhau, trao đổi ánh mắt lập tức. Tô Trường Sam giơ bàn tay sau lưng, lặng lẽ ra dấu. Xa xa trong bóng tối, Đại Khánh lập tức lẩn đi.
Tề Tiến nói: "Vương gia, họa tiết trên chuôi dao này, hạ quan nhận ra, là hình khắc của tộc Bồ Loại Bắc Địch, giống hệt hình xăm trên tay những thích khách.”
Bình Vương nhận lấy con dao, giọng lạnh lùng: "Cao tiểu thư, đây là dao của ngươi?”
Cao Ngọc Uyên lạnh đến thấu xương, trí óc nàng như quay cuồng.
Nếu nhận: dùng lý do nào để giải thích đây?
Nếu không nhận: vật này tìm thấy trong phòng nàng, có lý nào lại chối?
“Con dao này nhất định là của thích khách, chính nàng ta đã giấu thích khách đi.” Hồng Hoa dù miệng lưỡi độc địa nhưng đầu óc lại nhanh nhạy.
Chu Tử Ngọc cười nhạt: "Các người nên kiểm tra vết thương trên tay nàng ta, biết đâu đó cũng là giả, suýt nữa thì bị qua mặt rồi.”
Bình Vương quát lớn: "Người đâu, tháo khăn của nàng ta ra.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909756/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.