Tạ Ngọc My là phải cầu xin mãi mới được Tưởng phu nhân cho về một chuyến.
Mà Tưởng phu nhân sở dĩ đồng ý, là vì nghe được một số lời đồn bên ngoài.
Trần gia là danh gia vọng tộc, bà lại là người vô cùng coi trọng thể diện, không chịu nổi việc bị xúc phạm, thế nên mới để Tạ Ngọc My về xem có khuyên nhủ được không.
Tạ Ngọc My vừa về đến nhà đã lao vào lòng Thiệu di nương mà khóc lớn.
Khóc xong, nhìn sắc mặt hồng hào trắng trẻo của di nương, lòng nàng giật thót, có lẽ lời Tưởng phu nhân nói không phải là vô căn cứ.
"Phụ thân dù không còn, di nương cũng nên dạy bảo nhị ca học hành tiến bộ. Làm nam tử mà vai không gánh nổi gánh, tay không cầm nổi rổ, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong vòng tay phụ nữ thì chẳng ra sao!"
Thiệu di nương trong lòng đắng cay không nói nên lời, bà chẳng lẽ không muốn quản sao, nhưng tiểu nha đầu Xuân Hoa đó dựa vào việc nắm được nhược điểm của bà mà lấn tới, giữ chặt con trai bà không cho bà chút cơ hội nào, bà biết phải làm sao?
"Di nương làm việc cũng phải nghĩ cho con cái, cây cần vỏ, người cần mặt, đừng làm những việc mất mặt không có liêm sỉ, để cho thiên hạ cười vào mặt."
Thiệu di nương nghe thế, lập tức nhảy dựng lên: "Ngươi nói cái gì vậy?"
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Trong phủ này có ai là mù, là câm đâu, người nghĩ giấu được ai chứ?"
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Con ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909777/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.