Bên ngoài, pháo hoa nổ vang.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn, trong đêm tối, pháo hoa rực rỡ, cả thành phố tràn ngập tiếng pháo.
Lý Cẩm Dạ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "A Uyên, năm mới vui vẻ."
*
Chớp mắt, mùa xuân đã lại về.
Mùng Một Tết.
La ma ma thức dậy từ canh tư, vào trong phòng thì thấy hai chú cháu, một người nằm đầu giường phía đông, một người nằm đầu giường phía tây, ngủ say như chết.
La ma ma lặng lẽ lui ra, bảo nhà bếp chuẩn bị cháo và sủi cảo nóng.
Sủi cảo vừa vớt ra, bèn sai Vệ Ôn mang vào hậu viện cho A Cổ Lệ.
Vệ Ôn vừa vén màn, thấy giường đã gọn gàng ngăn nắp, nàng vội mở tủ quần áo, bên trong trống trơn, ngay cả trang sức vàng bạc cũng chẳng thấy đâu.
Trong lòng lo lắng, vội vàng chạy lên tiền viện báo tin cho tiểu thư.
Cao Ngọc Uyên dụi đôi mắt còn ngái ngủ, không hề ngạc nhiên: "Kệ nàng ta. Từ hôm nay, ngươi quay về viện này."
"Chẳng lẽ hôm qua ta chuốc nàng ta say, nàng ta sợ quá nên bỏ chạy?" Tạ tam gia xoa đầu, vẻ mặt đầy ngờ vực.
Cao Ngọc Uyên trừng mắt nhìn hắn: "La ma ma, pha cho tam gia một bát canh giải rượu, phải uống xong mới được ăn sủi cảo mùng một."
"Ngày đầu năm mới, sao mà bực bội thế?" Tạ tam gia lẩm bẩm: "Ai chọc con à?"
"Thúc đó!"
"Ta sao?" Tam gia chỉ vào mũi mình, càng thêm mù mịt, rõ ràng chẳng làm gì sai cả. Không lẽ là vì chưa đưa lì xì?
Tạ tam gia lập tức thọc tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909781/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.