🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Bên ngoài, pháo hoa nổ vang.

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn, trong đêm tối, pháo hoa rực rỡ, cả thành phố tràn ngập tiếng pháo.

Lý Cẩm Dạ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "A Uyên, năm mới vui vẻ."

*

Chớp mắt, mùa xuân đã lại về.

Mùng Một Tết.

La ma ma thức dậy từ canh tư, vào trong phòng thì thấy hai chú cháu, một người nằm đầu giường phía đông, một người nằm đầu giường phía tây, ngủ say như chết.

La ma ma lặng lẽ lui ra, bảo nhà bếp chuẩn bị cháo và sủi cảo nóng.

Sủi cảo vừa vớt ra, bèn sai Vệ Ôn mang vào hậu viện cho A Cổ Lệ.

Vệ Ôn vừa vén màn, thấy giường đã gọn gàng ngăn nắp, nàng vội mở tủ quần áo, bên trong trống trơn, ngay cả trang sức vàng bạc cũng chẳng thấy đâu.

Trong lòng lo lắng, vội vàng chạy lên tiền viện báo tin cho tiểu thư.

Cao Ngọc Uyên dụi đôi mắt còn ngái ngủ, không hề ngạc nhiên: "Kệ nàng ta. Từ hôm nay, ngươi quay về viện này."

"Chẳng lẽ hôm qua ta chuốc nàng ta say, nàng ta sợ quá nên bỏ chạy?" Tạ tam gia xoa đầu, vẻ mặt đầy ngờ vực.

Cao Ngọc Uyên trừng mắt nhìn hắn: "La ma ma, pha cho tam gia một bát canh giải rượu, phải uống xong mới được ăn sủi cảo mùng một."

"Ngày đầu năm mới, sao mà bực bội thế?" Tạ tam gia lẩm bẩm: "Ai chọc con à?"

"Thúc đó!"

"Ta sao?" Tam gia chỉ vào mũi mình, càng thêm mù mịt, rõ ràng chẳng làm gì sai cả. Không lẽ là vì chưa đưa lì xì?

Tạ tam gia lập tức thọc tay vào ngực áo, mò mẫm một lúc mới rút ra được tờ ngân phiếu.

"Nè, tiền lì xì năm mới, vốn định bọc giấy đỏ cơ, nhưng uống rượu say nên quên mất. A Uyên cầm lấy đi!"

Cao Ngọc Uyên nhận lấy, thấy bốn trăm lượng, nghĩ bụng: Chẳng phải là toàn bộ bổng lộc ba năm nay của tam thúc sao!

"La ma ma, cất riêng giúp ta, mai mốt tam thúc lấy vợ thì đem ra dùng."

Tạ tam gia không cãi lại được, đành tiu nghỉu bỏ đi.

Lúc này, Cao Ngọc Uyên mới lấy từ đầu giường ra mấy tờ đơn thuốc, đưa cho La ma ma.

"Nhờ Thẩm Dung đi mua thuốc, đủ cho hai tháng, các toa đều có ghi rõ, cuối cùng đem sang phủ An Vương, nhớ lấy lại tiền thuốc."

Câu cuối, nàng nói như rít qua kẽ răng, như lưỡi dao cào xé cổ họng.

La ma ma sợ tiểu thư đêm qua bị lạnh, vội cho thêm mấy khối than bạc vào lò sưởi, rồi mới rời khỏi Thanh Thảo Đường.

Thẩm Dung cầm toa thuốc, nhảy lên ngựa, mày nhíu lại, thầm nghĩ: Trước giờ gửi thuốc cho phủ An Vương có khi nào nói lấy tiền đâu!

Mùng Một, Lý Thanh Nhi gói bốn loại nhân sủi cảo, Cao Ngọc Uyên chỉ cắn một miếng rồi đặt xuống, cháo cũng chỉ ăn nửa bát.

Lý Thanh Nhi hoảng sợ đến trắng bệch mặt, chẳng lẽ là do tay nghề mình kém đi, sao tiểu thư ăn ít vậy?

Bên cạnh, Tạ tam gia bị ép uống một bát canh giải rượu, vị đắng chát, tương phản hoàn toàn với sủi cảo thơm ngon, hắn một hơi ăn hết mười tám cái.

Vừa ăn xong, Mẫn thị đã ôm con gái đến cửa.

Nghe người làm báo, Cao Ngọc Uyên nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi bảo A Bảo dẫn họ vào hoa sảnh, sau đó nhờ La ma ma chuẩn bị lễ mừng tuổi cho đứa trẻ.

Mẫn di nương nhìn quanh hoa sảnh, trong lòng bị sự xa hoa của căn phòng làm cho choáng ngợp, khi thấy Cao Ngọc Uyên thì sự ngỡ ngàng lại tăng thêm bội phần.

Trước mặt nàng là thiếu nữ vận váy lụa màu hồng thẫm, dung nhan tươi tắn, cử chỉ ung dung tự tin, không từ ngữ nào đủ miêu tả vẻ đẹp của nàng.

Rồi lại nhìn mình...

Bộ quần áo đang mặc vẫn là chiếc áo bông của năm ngoái, trâm ngọc cũng là kiểu cũ, hôm nay trong phủ chẳng có gì mới cả, chỉ có con gái là được mặc một bộ áo quần mới.

Trước đó Mẫn di nương còn do dự, giờ thì lòng đã quyết.

Nàng bước tới trước, cúi mình chào Cao Ngọc Uyên: "Tam tiểu thư, con gái nhà nô tỳ từ khi sinh ra đến giờ chưa được gặp mặt tỷ tỷ, hôm nay mùng Một, nói gì cũng phải đến đây chúc Tết, để hai tỷ muội gặp nhau."

Cao Ngọc Uyên bình thản nghiêng mình, nhận lễ rồi mỉm cười: "Mẫn di nương, năm mới an khang!"

Mẫn di nương bảo nha hoàn bế con gái hành lễ với Cao Ngọc Uyên.

Cao Ngọc Uyên ngồi thẳng lưng, nhận lễ, không nói thêm lời nào.

Mẫn di nương nghĩ mình sống mấy chục năm, cũng có chút tài nói chuyện khéo léo, nhưng lúc này lại không biết nói gì.

Nàng hít sâu một hơi, nói: "Con bé đã đầy tháng, nhưng vẫn chưa có tên, ta chữ nghĩa chẳng được bao nhiêu, chỉ biết mặt dày đến xin tam tiểu thư đặt cho con một cái tên."

Cao Ngọc Uyên hờ hững nói: "Mẫn di nương, ta họ Cao, đã không còn là tam tiểu thư của Tạ phủ, sao dám đặt tên cho đứa trẻ."

Mẫn di nương nghe đến đây, lòng chợt chùng xuống, không ngờ Cao Ngọc Uyên lại nói tiếp: "Muội muội sinh ra, ta còn chưa tặng được món quà nào, thật là không phải. La ma ma!"

La ma ma bèn bước lên, bưng một đôi vòng tay bằng vàng sáng bóng: "Đây là đồ cũ của tiểu thư, nếu di nương không chê, thì giữ cho con bé."

Mẫn di nương đâu dám chê, vội vàng cảm ơn và nhận lấy.

La ma ma lại đưa một túi lụa nhỏ, nhét vào tay đứa trẻ: "Đây là tiền lì xì của tiểu thư, tiểu thư nhận lấy để trừ tà, đuổi xui."

Mẫn di nương cúi người cảm ơn liên tục.

Lúc này, Cao Ngọc Uyên cầm tách trà lên, có ý tiễn khách, Mẫn di nương vốn là người tinh ý, bèn bảo trong phủ còn nhiều việc, rồi ôm con gái ra về.

Về đến phủ, Mẫn di nương nằm bẹp xuống giường, không còn chút sức lực nào.

Tam tiểu thư nhìn thì lễ phép chu toàn, nhưng lại như có một khoảng cách nào đó, nàng thậm chí còn không liếc mắt nhìn đứa trẻ, huống hồ là bế nó lên.

"Ồ, di nương ơi, tiền lì xì mà tam tiểu thư cho đủ năm trăm lượng đó!"

Mẫn di nương nghe vậy, sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt. Người khác lì xì, hai lượng bạc để lấy lộc, còn năm trăm lượng...

Ý của tam tiểu thư đã quá rõ, bạc cứ lấy, nhưng sau này đừng tới làm phiền, con bé họ Tạ, nàng họ Cao, chẳng còn liên hệ gì.

Lạnh lùng đến vậy sao?
...

"Tiểu thư, làm như vậy, có phải hơi tuyệt tình quá không? Hai nương con họ sống trong phủ ấy khó khăn, Hứa di nương chúng ta còn giúp, vậy Mẫn di nương..."

Ánh mắt sắc bén của Cao Ngọc Uyên quét qua, La ma ma lập tức im bặt, trong lòng không hiểu rõ ý của tiểu thư.

Hứa di nương bị Thiệu di nương đuổi ra khỏi phủ, đứng trước cổng Tạ gia chửi mắng suốt nửa ngày, đến khi cùng đường mới tới khóc lóc cầu xin trước mặt tiểu thư.

Tiểu thư không nói lời nào, bỏ tiền thuê thuyền đưa Hứa di nương về phủ Dương Châu, còn biếu thêm hai ngàn lượng bạc. Vậy mà đến lượt Mẫn di nương mang theo đứa nhỏ tới, tiểu thư lại tuyệt đối không muốn liên quan.

"La ma ma, nếu chỉ có một mình Mẫn di nương thì còn dễ, trong phủ nuôi thêm người cũng không phải không nuôi nổi, nhưng mang theo con bé... Nó và ta cùng một cha sinh ra, sau này lớn lên, biết rằng chính ta đưa cha nó vào ngục, khiến cho Tạ gia thất thế, không biết trong lòng nó sẽ oán hận ta đến thế nào."

Cao Ngọc Uyên nhìn La ma ma, giọng trầm xuống: "Chuyện một bên tình nguyện, làm một lần còn chưa đủ sao?"

La ma ma: … 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.