Cao Ngọc Uyên nhìn thấy rõ ràng, lúc đầu còn tưởng mình hoa mắt, nhìn kỹ lại mới thấy khóe mắt A Cổ Lệ đỏ lên.
"Nương ta nói, tiên nữ rời khỏi Thiên Sơn thì không thể sống nổi; quả nhiên, tỷ tỷ ta gả sang Tân Quốc các ngươi, chẳng được mấy năm đã mất. Cung điện Tân Quốc của các ngươi, quả là nơi nuốt người."
Cao Ngọc Uyên cúi đầu: "Ngươi nói đúng, nơi đó nuốt người, các ngươi không nên đưa tiên nữ đến đó."
A Cổ Lệ uống cạn một chén rượu, uống vội quá, vài giọt rượu lọt vào mũi, khiến nàng ho đến rơi nước mắt.
"Không đưa thì làm được gì? Bắc Địch khí hậu lạnh lẽo, ngoài những con bò và dê trên thảo nguyên, chẳng còn gì cả, ngay cả lương thực cũng phải từ Đại Tân Quốc các ngươi chuyển tới. Ngươi biết vì sao các vương đình Bắc Địch năm nào cũng đánh nhau không?"
Cao Ngọc Uyên như bị nghẹn lại, lắc đầu.
"Để cướp bò, cướp dê, cướp nguồn nước, ai cướp được thì sẽ sống tốt hơn."
A Cổ Lệ lau miệng đầy rượu, trầm tư một lúc rồi bỗng dưng tự vỗ đầu: "À còn cướp nữ nhân. Nương ta cũng bị cha ta cướp về."
"Tại sao phải cướp nữ nhân?" Cao Ngọc Uyên hỏi.
"Ngốc thật, không cướp nữ nhân, thì lấy đâu ra thê tử; không có thê tử, thì sao sinh được con cái; không có con cái, thì làm sao đấu lại kẻ khác?"
A Cổ Lệ nói xong thì cười lớn, cười mãi rồi lại nức nở khóc: "Nhưng chẳng có tác dụng gì, vẫn là vô ích! Năm đó, đúng vào ngày này, người Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909780/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.