"Vương gia?"
Hàn tiên sinh cũng xem như đã trải qua nhiều chuyện, nhưng khi nghe câu ấy, trái tim vẫn không khỏi run rẩy.
"Hàn tiên sinh, suốt đường đi chúng ta đã thấy bao nhiêu cảnh thảm thương, bao nhiêu người chết còn ít sao? Trời đất vô tình, coi vạn vật như cỏ rác. Đều có phụ mẫu sinh, phụ mẫu nuôi, cớ gì Trình Đức Long có thể ôm giai nhân ngủ, sống ở đại trạch, uống rượu ngon, trong khi những dân chạy nạn lại phải bán con bán cái, lưu lạc khắp nơi?"
Lý Cẩm Dạ nói, tốc độ chậm rãi, giọng nói cũng nhẹ nhàng, từng chữ từng câu đều mang một sự hòa nhã, nhưng lọt vào tai Hàn Bách Xuyên, lại như từng hồi trống gõ vào lòng, khiến tim gan ông dậy sóng.
Lần đầu tiên, Hàn Bách Xuyên nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.
Lông mày, mắt người đàn ông ấy sắc bén, sâu thẳm, giỏi đoán lòng người, còn giấu được việc, như một cái hồ sâu, trong hồ không chỉ chứa thù hận, tranh quyền đoạt vị, mà còn chứa cả dân chúng, lòng nhân từ.
Người như vậy, một ngày kia lên ngôi cao, hẳn là một vị vua nhân nghĩa!
Hàn Bách Xuyên cắn răng nói: "Vương gia, xin cho ta thêm vài ngày, ta nhất định nghĩ ra cách."
…
Qua Tết Nguyên Tiêu, kinh thành mưa dầm suốt mười ngày, mưa rơi tí tách, như muốn đổ cả bầu trời xuống.
Giữa những ngày mưa dầm, từ bến Thông Châu, một chiếc thuyền cập bến, có mấy người từ trên thuyền bước xuống, người đi đầu chính là Giang Phong.
Ở bến tàu, Thẩm Dung đã sớm chờ ở đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909784/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.