"Vương gia?"
Hàn tiên sinh cũng xem như đã trải qua nhiều chuyện, nhưng khi nghe câu ấy, trái tim vẫn không khỏi run rẩy.
"Hàn tiên sinh, suốt đường đi chúng ta đã thấy bao nhiêu cảnh thảm thương, bao nhiêu người chết còn ít sao? Trời đất vô tình, coi vạn vật như cỏ rác. Đều có phụ mẫu sinh, phụ mẫu nuôi, cớ gì Trình Đức Long có thể ôm giai nhân ngủ, sống ở đại trạch, uống rượu ngon, trong khi những dân chạy nạn lại phải bán con bán cái, lưu lạc khắp nơi?"
Lý Cẩm Dạ nói, tốc độ chậm rãi, giọng nói cũng nhẹ nhàng, từng chữ từng câu đều mang một sự hòa nhã, nhưng lọt vào tai Hàn Bách Xuyên, lại như từng hồi trống gõ vào lòng, khiến tim gan ông dậy sóng.
Lần đầu tiên, Hàn Bách Xuyên nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.
Lông mày, mắt người đàn ông ấy sắc bén, sâu thẳm, giỏi đoán lòng người, còn giấu được việc, như một cái hồ sâu, trong hồ không chỉ chứa thù hận, tranh quyền đoạt vị, mà còn chứa cả dân chúng, lòng nhân từ.
Người như vậy, một ngày kia lên ngôi cao, hẳn là một vị vua nhân nghĩa!
Hàn Bách Xuyên cắn răng nói: "Vương gia, xin cho ta thêm vài ngày, ta nhất định nghĩ ra cách."
…
Qua Tết Nguyên Tiêu, kinh thành mưa dầm suốt mười ngày, mưa rơi tí tách, như muốn đổ cả bầu trời xuống.
Giữa những ngày mưa dầm, từ bến Thông Châu, một chiếc thuyền cập bến, có mấy người từ trên thuyền bước xuống, người đi đầu chính là Giang Phong.
Ở bến tàu, Thẩm Dung đã sớm chờ ở đó, thấy người đến, vội cười đón: "Giang đại ca, huynh đến rồi, mau lên xe đi, tiểu thư đợi lâu rồi."
Giang Phong cười, gọi người phía sau lên trước, rồi tự mình nhảy lên ngựa, chạy thẳng về Cao phủ.
Cao Ngọc Uyên nhận được tin, là hai canh giờ sau, thay áo đi đến hoa sảnh, thì thấy Giang Phong đã đứng sẵn ở cửa chờ nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Cao Ngọc Uyên nhếch môi cười: "Sao đen thế này?"
"Gió thổi đấy."
Giang Phong xốc vạt áo định quỳ, Cao Ngọc Uyên đưa tay ngăn hắn lại: "Nghĩa phụ của ngươi thế nào rồi?"
"Ông ấy vẫn khỏe, chỉ nhớ tiểu thư thôi."
Giang Phong dùng chút sức, ba cái dập đầu rất gọn gàng, không hề chần chừ.
Cao Ngọc Uyên tự tay đỡ hắn dậy, ngẩng đầu cười: "Thật không biết ăn gì mà cao thêm quá trời, nhìn ngươi ta cũng thấy mệt."
Giang Phong ngại ngùng gãi đầu, bắt đầu nói chuyện chính: "Tiểu thư, đã tìm được người rồi, một nhà ba người, lang trung họ Ôn, thê tử họ Chu, còn có cô con gái muộn tuổi cũng hiểu biết dược lý."
"Sao mà các ngươi tìm được vậy?"
"Chuyện này dài lắm, Ôn lang trung vốn người Thái Nguyên, Sơn Tây, giúp người ta kê đơn thuốc phá thai, không ngờ lại gặp phải kiện tụng. Nghĩa phụ thấy ông ấy có tài năng thực sự, bèn bỏ tiền chạy chọt, mới mời được về."
Cao Ngọc Uyên nhíu mày, một đơn thuốc phá thai có thể dính tới kiện tụng, chắc chắn là dính đến tranh đấu nội viện của đại tộc, cũng coi như tai họa từ trên trời rơi xuống.
"Ta muốn gặp thử xem!"
Vừa gặp, Cao Ngọc Uyên đã vô cùng hài lòng, Ôn lang trung quả thực có bản lĩnh, vợ ông ấy lại hiền dịu, chỉ có con gái Ôn Tương là hơi tinh nghịch, tính cách hoạt bát.
Hai bên ký văn tự, Cao Ngọc Uyên sai Thẩm Dung đích thân đưa họ đến tiệm thuốc.
Đến tiệm, Ôn lang trung thấy hậu viện sạch sẽ gọn gàng, chăn màn gối đệm mới tinh, nhà bếp lương thực đầy đủ, than bạc tốt cháy đỏ lửa, còn có hai người hầu bưng trà rót nước, bổ củi nấu cơm, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Bên này, Cao Ngọc Uyên dẫn Giang Phong vào thư phòng nói chuyện hồi lâu.
Giang Phong lần lượt báo cáo mọi công việc trong tay cho tiểu thư nghe, cuối cùng nói thêm: "Việc giao nhận với người của An Vương rất thuận lợi, còn một nửa tiệm, nếu cố gắng thêm, trong vòng một năm nhất định xong xuôi."
Cao Ngọc Uyên hỏi: "Những tiệm đã bàn giao xong, còn mở không?"
"Tiểu nhân có chú ý, đều vẫn mở, buôn bán như cũ. An Vương giữ lại phần lớn người cũ, còn tăng thêm bổng lộc, không bạc đãi."
Cao Ngọc Uyên cười, nhìn Giang Phong: "Vất vả rồi."
"Đó là việc nên làm. Đúng rồi, Lưỡng Quảng bạo động, An Vương đã phái người báo cho chúng ta, bảo chúng ta chưa cần qua đó vội, chờ bạo loạn kết thúc rồi đi cũng chưa muộn."
Giang Phong thở dài: "An Vương là người làm việc lớn, vậy mà còn nghĩ đến những việc nhỏ nhặt này, ngay cả nghĩa phụ cũng thấy ấm lòng."
Bất ngờ nghe thấy cái tên người đó, trái tim Cao Ngọc Uyên đập mạnh, ánh mắt thoáng lơ đãng, mãi sau mới nói: "Các ngươi làm việc cho hắn, hắn đối tốt với các ngươi, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"
"Người làm việc cho hắn nhiều lắm. Chúng ta là người của tiểu thư, được hưởng là nhờ phúc của tiểu thư."
Câu này, chính Cao Ngọc Uyên cũng ngẩn ra, như con đê trong lòng bị đục một lỗ hổng, chẳng biết là vui hay buồn.
Giang Phong thấy nàng lộ vẻ lưỡng lự và mơ hồ, ánh mắt tối lại, nói: "Tiểu thư, người đã đưa tới, thuốc cũng đã tới, sáng mai ta lên đường, phía Nam loạn lạc, để nghĩa phụ một mình ta không yên tâm."
Cao Ngọc Uyên trấn tĩnh lại, nói: "Ta không giữ ngươi, đi sớm về sớm nhé!"
…
Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.
Thẩm Dung lấy thang, treo tấm biển đã chuẩn bị sẵn lên, tiệm thuốc âm thầm khai trương.
Người qua lại nhìn ba chữ trên biển – "Quỷ Y Đường", vốn định vào xem thử cho vui, nhưng đều bị hù dọa chạy mất.
Nhà nào mở tiệm lại đặt tên thế này, chẳng lẽ lang trung ở đây đều là ma?
Phì, xui xẻo quá!
Liên tục mười ngày, tiệm thuốc không thấy một bóng người.
Ngày thứ mười một, trước cửa Quỷ Y Đường dán thông báo, viện trưởng Thái y viện Trương Hư Hoài mỗi mùng một và ngày rằm đều sẽ tới Quỷ Y Đường ngồi khám hai canh giờ.
Thông báo vừa dán ra, khiến cả kinh thành sôi sục, người qua lại suýt nữa phun nước bọt vào Quỷ Y Đường, còn định ném đá!
Đừng đùa nữa, được không!
Trương đại thái y là ai chứ, đó là người chữa bệnh cho Hoàng đế, cho các nương nương trong cung, ông ấy có thể ngồi khám ở Quỷ Y Đường cho dân thường ư? Có ma mới tin!
Mẹ nó, Quỷ Y Đường này dám mượn danh Trương thái y để lừa đảo, đến lúc đó đập nát bảng hiệu của nó, báo quan bắt người.
Đến ngày rằm, Trương đại thái y mang khuôn mặt như thể cả thiên hạ nợ ông năm trăm lượng bạc, quả thực xuất hiện ở Quỷ Y Đường.
"Thật không đây, không phải giả mạo chứ, Trương thái y đến nơi thế này khám bệnh sao?"
"Thật mà, thật đấy, ta từng gặp ông ấy!"
"Ngươi không nhìn nhầm đấy chứ?"
"Phì, ngươi mới nhìn nhầm ấy, Trương thái y từng tới tửu lâu nhà ta uống rượu, Trương thái y, ta có bệnh, ta có rất nhiều bệnh, xin ông bắt mạch cho ta đi, Trương – thái – y!"
Oành!
Người hóng chuyện lập tức ùn ùn kéo tới, suýt chút nữa đẩy sập cửa tiệm.
Trương Hư Hoài nhìn dòng người ồ ạt đổ vào, trong lòng mắng Cao Ngọc Uyên không tiếc lời, thầm nghĩ, sao lại đồng ý chỉ lấy hai phần nhỉ, rõ ràng mình đáng giá năm phần mới đúng chứ!
Lại bị lừa rồi!
Gương mặt của Trương thái y lập tức từ giá trị năm trăm lượng tăng lên năm nghìn lượng, ngay cả quỷ nhìn thấy cũng phải rùng mình ba lần.
"Xếp hàng, xếp hàng, từng người từng người một!" Thẩm Dung lập tức tiến lên giữ trật tự, rảnh rỗi thì nghe ngóng cuộc đối thoại giữa bệnh nhân và lang trung.
Trương thái y: "Ngươi khó chịu chỗ nào?"
Người phụ nữ: "Trương thái y ơi, tim ta không khỏe, cứ đau mãi, ngài thử sờ xem?"
Trương thái y: "Ngực nhỏ quá, bản thái y không sờ ngực nhỏ đâu!"
Người phụ nữ: "…" Sớm biết vậy ta đã nhét hai cái bánh bao vào rồi!
Trương thái y: "Ngươi khó chịu chỗ nào!"
Người đàn ông: "Trương thái y ơi, ta cưới ba năm rồi mà vợ ta vẫn chưa có thai, ngài nói xem phải làm sao?"
Trương thái y: "Bảo vợ ngươi đến hỏi khám."
Người đàn ông ngập ngừng: "Nhưng… vợ ta nói… nói là… tại ta không được!"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.