Tô Trường Sam nghĩ: Thôi thôi, mình vẫn nên nhanh chóng trở về vương phủ thôi.
"Thế tử, ta tiễn ngài!" Tạ Dịch Vi lại lần nữa thể hiện sự hiếu khách của mình.
Tô Trường Sam nhìn hắn nghi hoặc, lắc đầu liên tục: "Không cần, không cần, ta biết đường mà!"
"Thế tử, ta tiễn ngài!" Cao Ngọc Uyên đột nhiên lên tiếng.
Tháng tư, ý xuân ngập tràn, nhưng đêm xuống vẫn còn hơi lạnh.
Tô Trường Sam thấy Cao Ngọc Uyên mặc mỏng manh, bèn nói: "Nói đi, đừng giấu nữa, có phải có chuyện muốn nói riêng với ta không?"
"Thế tử quả là thông minh, ta có chuyện muốn nhờ thế tử giúp một chút."
"Giết người phóng hỏa thì không giúp!" Tô Trường Sam cố ý trêu nàng.
Cao Ngọc Uyên bị hắn làm cho bật cười, nói: "Không cần giết người phóng hỏa, mà là sở trường của ngài."
"Sở trường của ta là gì?" Tô Trường Sam lại mù mờ.
"Phụ nữ chứ gì!"
"Con gái mà, nói cái gì mà hỗn xược thế, đang mắng ta đấy à!"
Cao Ngọc Uyên xoa thái dương: "Thật không phải mắng ngài, ngài sinh ra ở thành Tứ Cửu này, lớn lên ở đây, tiểu thư nhà nào dịu dàng hiền thục, tiểu thư nhà nào kiêu ngạo ngang ngược, chắc ngài rõ nhất."
"...Không phải!" Tô Trường Sam nhìn nàng: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Cao Ngọc Uyên nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta muốn tìm một mối hôn nhân tốt cho Tam thúc ta."
"Ái chà!"
Tô Trường Sam trượt chân, đạp phải một viên sỏi, tức giận đá viên sỏi văng đi, nói một câu chẳng ăn nhập gì: "Ai biết thì nói ngươi là cháu gái của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909792/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.