"Ngươi là trưởng tử của trẫm, cũng là trưởng tử của Đại Tân. Trẫm có yêu cầu nghiêm khắc với ngươi hơn các đệ đệ. Những năm qua, ngươi có trách trẫm không?"
"Nhi thần không dám!" Bình Vương cúi rạp trán xuống đất: "Yêu càng sâu, trách càng nặng, nhi thần thấu hiểu!"
"Ngươi hiểu được thì tốt!"
Bảo Càn Đế đưa tay chạm vào tóc mai của hắn, Bình Vương không ngờ ông lại làm thế, trong lòng cảm thấy ghê tởm cực độ.
"Nhạc phụ ngươi quả thật là tường thành vững chãi của đất nước. Có ông ấy ở Tây Bắc, trẫm rất yên tâm. Ngươi đã nhiều năm không gặp ông ấy rồi, đúng không?"
Bình Vương lí nhí đáp: "Năm, sáu năm rồi."
"Lâu vậy sao!" Hoàng đế nhìn hắn một cái, thở dài: "Cũng nên trở về gặp một lần."
Trong lòng Bình Vương giật mình, khóe môi thoáng hiện nét cười nhạt, hắn ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng, cố giữ bình tĩnh, không để lộ sự dao động.
"Được trấn giữ cửa ải cho phụ hoàng là vinh dự của cả họ Diệp, cũng là vinh dự của nhạc phụ con. Mẫu hậu trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui lòng."
Hoàng đế mỉm cười: "Trẫm cũng rất vui lòng, ngươi lui xuống đi."
Bình Vương gọi người hầu vào trong, phục vụ hoàng đế nghỉ ngơi, rồi mới rời khỏi điện. Khi bước ra ngoài, gió đêm thổi tới, hắn mới nhận ra áo trong đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trở về phủ, Lưu Trường Canh đã đợi sẵn.
Bình Vương kể lại những lời của hoàng đế không sót một chữ. Lưu Trường Canh càng nghe, mày càng nhíu chặt.
Vốn tưởng hoàng đế gọi vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909796/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.