Cao Ngọc Uyên cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Chỉ có mình ta, quan gia nếu không tin, có thể vào xem."
Lưỡi dao kề bên eo lại nhích tới thêm một chút, đau nhói, Cao Ngọc Uyên thả ra một cây ngân châm từ trong tay áo. Mẹ nó, còn thêm nửa tấc nữa thôi thì bà đây và ngươi đồng quy vu tận luôn!
Tề Tiến phất tay: "Đã là đồ đệ của Trương Thái Y, vậy khỏi cần kiểm tra, mau quay về phủ đi, đừng lang thang ngoài đường như thế này."
"Cảm tạ quan gia, hôm khác ta sẽ bảo sư phụ mời ngài uống rượu thuốc ngâm nhân sâm trăm năm!"
Tề Tiến có nhiệm vụ trên người, không có thời gian nghe Cao Ngọc Uyên nịnh bợ, bèn giật dây cương, phóng ngựa đi mất.
Cao Ngọc Uyên buông rèm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đeo mặt nạ quỷ: "Người ta đã đi hết rồi, ngươi cũng có thể cút được rồi đấy!"
"Ngươi biết chữa bệnh?" Đôi mắt sau chiếc mặt nạ quỷ ánh lên hai tia sáng sắc lạnh.
"Ngươi bị thương dưới xương sườn hai tấc, vết kiếm, vẫn đang chảy máu, nếu không cầm máu, hai canh giờ nữa, sẽ mất máu mà chết!"
Người đeo mặt nạ bị nhìn thấu, tức giận, lưỡi dao thực sự tiến thêm nửa tấc: "Đừng giở trò!"
Cao Ngọc Uyên "á" một tiếng, người mềm nhũn tựa vào hắn.
Người đeo mặt nạ ngây người, nghĩ bụng: Hắn cũng chưa dùng sức, sao nữ nhân Trung Nguyên lại yếu đuối thế này.
Nhưng ngay lúc đó, sau tai có một cảm giác nhói nhẹ, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân tê cứng, không còn cử động được, chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909795/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.