“Nhưng ta sợ!”
Lý Cẩm Dạ cố sức ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt đến kinh người, từng chữ một như nén trong ngực bật ra: “Ta từng sợ làm liên lụy đến nàng, rồi lại sợ sẽ phải bỏ rơi nàng. Nương nàng đã chết như thế nào?”
Tim Cao Ngọc Uyên như bị bóp nghẹt, môi mất đi chút sắc hồng còn lại.
“Cha nàng mất, bà ấy sống không nổi nữa, đúng không?” Lý Cẩm Dạ nhìn cô chằm chằm hỏi: “Nếu ta chết thì sao? A Uyên?”
Ta chết, nàng có sống nổi không?
Không phải ta không muốn cho nàng sự ấm áp, cũng không phải ta không muốn đáp lại tình cảm của nàng, nhưng đáp lại rồi thì sao? Ta đi rồi, để nàng lại bơ vơ trên thế gian này, nàng sẽ ra sao?
Ai sẽ khoác áo cho nàng?
Ai sẽ ủ ấm tay nàng?
Ai sẽ hỏi nàng có vui không?
Nước mắt vừa ngừng đã lại rơi xuống, Cao Ngọc Uyên không buồn lau, nức nở nói: “Ta sẽ không để chàng chết, nhất định không để, thật mà, thật đấy!”
“Bao nhiêu phần chắc chắn?”
“…”
“Bao nhiêu phần thắng?”
“…”
Lý Cẩm Dạ nhìn nàng ngơ ngác, rồi chợt bật cười, tiếng cười như nghẹn trong cổ họng, khiến người nghe không khỏi trĩu nặng trong lòng.
“Nàng đã từng nếm trải cảm giác khi tất cả người thân đều bỏ lại ngươi một mình trên cõi đời này chưa, A Uyên? Nàng biết rằng họ ở trên trời, dưới địa phủ đều mong nàng sống mạnh mẽ, nhưng nàng lại không còn muốn sống tiếp, nàng hiểu cảm giác ấy không?”
“Nàng chưa từng cảm nhận, nhưng hãy nhìn nương nàng, sau khi bà ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909831/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.