Cao Ngọc Uyên rung mi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta, nhưng sống trên đời, ai cũng nên làm ít nhất một hai việc khiến mình không hối hận. Chuyện đưa lương, ta không hối hận. Còn nữa!"
"...Còn nữa?" Giang Phong thầm giật mình, có chuyện gì nữa đây?
"Ta định ngay lập tức đi về phía Nam Cương." Quyết định của Cao Ngọc Uyên dứt khoát, không cho ai cơ hội phản đối.
Giang Phong nghe thế thì âm thầm thở phào, chỉ cần tiểu thư không nói đến việc đi vào quân doanh thì hắn đã cảm tạ trời đất lăm rồi.
"Được, tiểu thư cứ ăn trước, ta ra ngoài mua vài thứ, lát nữa gặp nhau ở cửa tiệm."
"Giang Phong!"
Cao Ngọc Uyên đưa tay ngăn hắn lại, đối diện với ánh mắt xám xanh của hắn: “Cảm ơn ngươi."
Môi Giang Phong mấp máy, nhưng chẳng thể nói nên lời.
...
Bốn người dưới lầu nghe nói phải đi ngay lập tức, cũng không thắc mắc, nhanh chóng dùng xong bữa rồi ai nấy đều lên lầu thu xếp đồ đạc.
Cao Ngọc Uyên ngồi một mình trước bàn, từ tốn dùng xong bữa, rồi mới mua thêm nửa cân thịt bò và mấy cái bánh nướng, bọc lại bằng giấy dầu, trước khi xuất phát đưa cho Giang Phong.
Gió đầu thu từ hướng đông thổi tới, trong không khí còn vương mùi cỏ thuốc nhẹ nhàng từ trên người tiểu thư. Nhìn gói giấy dầu trong tay, lòng Giang Phong bất giác cảm thấy trống rỗng.
Vừa vào lãnh thổ Nam Cương, càng đi vào sâu càng thấy âm u đáng sợ.
Những cây cổ thụ cao vút chọc trời, đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909855/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.