Cả đêm không chợp mắt.
Sao đã lặn, trăng cũng khuất, nơi chân trời đã có chút sáng, xuất hiện ánh hồng của bình minh.
Lý Cẩm An ngồi vững trên lưng ngựa, gió thu thổi lồng vào tay áo rộng. Hắn ngước nhìn tường thành cao sừng sững, cảm nhận một sự nhẹ nhõm chưa từng có.
Thành Lương Châu vỡ, mấy chục vạn đại quân của hắn sẽ tựa lưỡi đao bén chọc thẳng xuống phương nam, đến lúc đó, thiên hạ này sẽ thuộc về hắn.
"Vương gia, nên tấn công thành sớm, nếu để họ bình tĩnh lại thì sẽ khó đánh hơn." Diệp Xương Bình mặc áo giáp nặng, trên lưỡi đao còn vết máu, tóc mai điểm bạc, ba nếp nhăn sâu hiện rõ trên trán, sương gió ngoài biên ải đã khiến vị danh tướng này thêm phần mệt mỏi.
Lý Cẩm An mỉm cười: “Người trấn giữ thành là Thập Lục đệ của ta. Người này trúng độc 'Khiên Cơ', chẳng còn sống được bao lâu. Giản Trình Ân thì chỉ là tên vô dụng, ngay cả đầu ngón chân sư phụ Bạch Phương Sóc của hắn cũng không bằng."
"Vương gia, không được khinh địch. Vẫn nên sớm chuẩn bị cho ổn." Diệp Xương Bình hành quân đánh trận nhiều năm, biết rõ "một khi đã đẩy được khí thế, mà không tận dụng ngay, thì sẽ suy yếu", một khi cơ hội qua đi, khó có thể trở lại.
Lý Cẩm An tự tin: “Truyền lệnh của ta, nửa canh giờ nữa, công thành!"
Diệp Xương Bình nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong lòng không khỏi ngậm ngùi. Góc mặt đứa trẻ này giống hệt Tiên Hoàng hậu, ánh mắt lại giống y đúc lão hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909857/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.