🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Cả đêm không chợp mắt.

Sao đã lặn, trăng cũng khuất, nơi chân trời đã có chút sáng, xuất hiện ánh hồng của bình minh.

Lý Cẩm An ngồi vững trên lưng ngựa, gió thu thổi lồng vào tay áo rộng. Hắn ngước nhìn tường thành cao sừng sững, cảm nhận một sự nhẹ nhõm chưa từng có.

Thành Lương Châu vỡ, mấy chục vạn đại quân của hắn sẽ tựa lưỡi đao bén chọc thẳng xuống phương nam, đến lúc đó, thiên hạ này sẽ thuộc về hắn.

"Vương gia, nên tấn công thành sớm, nếu để họ bình tĩnh lại thì sẽ khó đánh hơn." Diệp Xương Bình mặc áo giáp nặng, trên lưỡi đao còn vết máu, tóc mai điểm bạc, ba nếp nhăn sâu hiện rõ trên trán, sương gió ngoài biên ải đã khiến vị danh tướng này thêm phần mệt mỏi.

Lý Cẩm An mỉm cười: “Người trấn giữ thành là Thập Lục đệ của ta. Người này trúng độc 'Khiên Cơ', chẳng còn sống được bao lâu. Giản Trình Ân thì chỉ là tên vô dụng, ngay cả đầu ngón chân sư phụ Bạch Phương Sóc của hắn cũng không bằng."

"Vương gia, không được khinh địch. Vẫn nên sớm chuẩn bị cho ổn." Diệp Xương Bình hành quân đánh trận nhiều năm, biết rõ "một khi đã đẩy được khí thế, mà không tận dụng ngay, thì sẽ suy yếu", một khi cơ hội qua đi, khó có thể trở lại.

Lý Cẩm An tự tin: “Truyền lệnh của ta, nửa canh giờ nữa, công thành!"

Diệp Xương Bình nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong lòng không khỏi ngậm ngùi. Góc mặt đứa trẻ này giống hệt Tiên Hoàng hậu, ánh mắt lại giống y đúc lão hoàng đế, nhưng tính tình thì giống hệt mình, quả là "cháu ngoại giống cậu".

Nghĩ đến lão hoàng đế, trong lòng Diệp Xương Bình không khỏi dấy lên sự chán ghét.

Người này nhờ phước tổ tiên, thuận buồm xuôi gió mà lên ngôi hoàng đế, bề ngoài thì ôn hòa đa tình, nhưng thực chất lại là người lạnh lùng vô tình, tâm tư toàn đặt ở chỗ thầm kín.

Tiên hoàng hậu chết sớm, một phần do hắn dung túng cho Cao thị. Sau khi thê tử qua đời, trước mặt thì tỏ ra đau khổ tột cùng, sau lưng lại sắc phong hậu mới.

Nếu hắn còn nhớ chút tình phu thê, còn nhớ việc Bình Vương mất mẹ từ khi còn trẻ, thì làm sao mình lại phải đi đến bước cầm binh tạo phản thế này.

Nay họ Diệp đã vào ngục, toàn bộ người của Bình Vương cũng bị giam cầm. Không thành công thì thành nhân, hắn và Lý Cẩm An không còn đường lùi.

"Cậu à, ta vẫn không hiểu một điều, vì sao người lại tàn nhẫn với ta đến thế? Ta là con của người mà!"

"Vương gia, ngươi đúng là con của hắn, nhưng không phải là đứa con duy nhất." Diệp Xương Bình nói đúng vào trọng tâm.

Cả người Lý Cẩm An run rẩy, răng cắn chặt đến bật lên, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: "Nhưng người lại là phụ thân duy nhất của ta."

"Vương gia đang hối hận sao?"

Lý Cẩm An lắc đầu: “Không hối hận. Ta chỉ nghĩ, sinh ra trong gia đình đế vương, quả nhiên không có chút tình cha con nào."

Khóe mắt Diệp Xương Bình ứa ra hai dòng lệ, trong lòng nghĩ đến người em gái đẹp nhất, cao quý nhất của mình.

Gia đình đế vương không chỉ không có tình cha con, đến tình vợ chồng cũng chẳng hề có. Chỉ có tính toán, mưu mô và giết chóc mà thôi!

Nửa canh giờ sau.

Tiếng kèn công thành chói tai vang lên, bóng quân lính đen ngòm như cào cào lao xuống, thang mây dựng lên, cung nỏ bắn đi, hết đợt này đến đợt khác.

Mắt Trình Tiềm đỏ ngầu, một thanh kiếm xuyên thấu một binh sĩ, rút kiếm từ thân hắn ra rồi lại đâm vào người khác.

Người ngã xuống không ngừng, lại không ngừng có kẻ bổ sung. Xác chết chưa kịp kéo đi, đã giẫm lên dưới chân, máu chảy dọc theo tường thành, mãi không cạn!

"Vương gia, cửa thành phía nam nguy cấp!"

"Vương gia, cửa thành phía bắc nguy cấp!"

"Vương gia, cửa thành phía đông nguy cấp!"

"Vương gia, cửa thành phía tây cũng nguy cấp!"

"Câm hết cho ta!"

Lý Cẩm Dạ hét lớn, rồi nhìn chằm chằm vào Giản Trình Ân đang im lặng không nói gì, cổ họng hắn bỗng chợt thắt lại, toàn thân nổi da gà lạnh buốt.

Giản Trình Ân sợ hãi quỳ rạp xuống đất, mặt vàng như nghệ, mang theo vẻ hối hận khó nói nên lời. Mười năm biên ải bình yên, ngày tháng tốt đẹp đến nỗi lính của hắn mất luôn khả năng giết địch.

"Vương gia, hay là... chúng ta đầu hàng thôi!"

Lời vừa dứt, Lý Cẩm Dạ còn chưa kịp nổi giận, Trình Tiềm đã bùng nổ trước, lập tức hét lên: "Người đâu! Bắt kẻ chưa đánh đã thua này lại cho ta!"

"Ta xem ai dám?" Giản Trình Ân mắt trợn ngược: “Vương gia, đánh tiếp nữa thì quân của ta chết sạch mất thôi."

Mặt Lý Cẩm Dạ đen lại, nhìn hắn cười nhạt: “Ngươi hưởng bổng lộc triều đình, miệng nói trung quân, sau lưng lại muốn đầu hàng, Giản tướng quân, ngươi khoác da người, sao không làm chuyện của con người thế?"

"Ta..."

Lý Cẩm Dạ cười nhạt, xoay người đi ra khỏi phòng, giật lấy thanh đao từ tay một binh sĩ bên cạnh, đứng như ngọn tháp, lớn giọng gọi: "Tôn Tiêu đâu?"

"Hồi bấm vương gia, Tôn Tiêu đang giữ cửa thành phía nam."

"Gọi hắn lại đây."

"Việc này..."

"Đi!"

"Rõ!"

Chốc lát sau, Tôn Tiêu mặc áo giáp nặng, trên giáp dính đầy máu, đến trước mặt Lý Cẩm Dạ. Hắn không quỳ, không hành lễ, chỉ đưa tay quệt mồ hôi và máu trên mặt, giận dữ nói: "Mẹ kiếp, ta đang đánh ngon lành, gọi ta làm cái gì? Cửa thành phía nam vỡ thì tên đó chịu trách nhiệm chắc?"

Giản Trình Ân đứng bên cạnh, nghe mà ngớ người: “To gan... ngươi, ngươi to gan thật, dám nói chuyện như vậy với vương gia?"

"Vương gia?" Tôn Tiêu mỉa mai: “Thành vỡ rồi, ở đây chỉ còn một loại người, đó là người chết, còn nói chuyện vương gia với ta làm gì!"

Lý Cẩm Dạ như thở dài: “Bổn vương không muốn làm người chết, Tôn Tiêu, có cách nào không?"

Ờ?

Tôn Tiêu khựng lại, nhìn Lý Cẩm Dạ với ánh mắt khinh miệt, lại thêm một tên vương gia hèn nhát: “Có cách gì đâu, hai chữ, chết giữ!"

"Làm sao để chết giữ?" Lý Cẩm Dạ nhìn hắn, ánh mắt đen sâu.

Yết hầu Tôn Tiêu nhấp nhô vài lần, giọng nói như đinh đóng cột: "Địch đến một, giết một; đến hai, giết hai; quân ta ngã một, có người khác đứng lên; ngã hai, có hai người khác lên thay, lấy mạng đổi mạng!"

"Tốt lắm, lấy mạng đổi mạng!"

Lý Cẩm Dạ hét lớn: “Người đâu, truyền lệnh của ta, Tôn Tiêu giữ cửa thành phía nam, Trình Tiềm giữ cửa thành phía bắc, Giản Trình Ân giữ cửa tây bắc, cửa nào vỡ, các ngươi mang đầu đến gặp ta!"

Tôn Tiêu nghĩ trong đầu, không phải vương gia này ngốc sao, còn cửa đông nữa mà?

"Cửa đông ai giữ?"

"Ta giữ!" Lý Cẩm Dạ bước đến trước mặt Tôn Tiêu, cười: “Cửa đông vỡ, phiền ngươi mang đầu của ta về kinh thành!"

Ngực Tôn Tiêu như đụng phải mũi đao, máu trong người sôi lên đến tận đỉnh đầu, vẻ hung ác, cứng rắn trên mặt hắn phút chốc biến thành không thể tin nổi, tai ù đi, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ: Hắn bảo ta đem đầu hắn về kinh thành, hắn là vương gia, là con của hoàng đế mà!

Lý Cẩm Dạ vỗ nhẹ lên vai hắn, nhấc đao dài đi về phía cửa đông. Áo xanh, đao nhọn, thân thể như sắt nung từ máu và lửa, hoàn toàn rửa sạch khí phách hoàng tử trong máu thịt.

Mắt Tôn Tiêu đỏ hoe, hét lớn: "Vương gia gì đó... ngươi cứ yên tâm, dù đầu ta mất, đầu ngươi vẫn còn!"

Bước chân Lý Cẩm Dạ khựng lại, không quay đầu, chỉ giơ thanh đao dài lên, ánh đao trắng xóa đâm vào mắt mọi người.

Ánh trăng len lén nhô lên, chiếu rõ nét nghiêm trọng trên từng khuôn mặt. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.