Kinh thành.
Ngự thư phòng.
Một bức mật thư đóng dấu khẩn đặt trên long án, tay Bảo Càn Đế run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngài ngẩng đầu, nắm lấy nghiên mực đá, giận dữ ném mạnh.
Chiếc nghiên mực không lệch đi đâu, đánh thẳng vào trán Binh bộ thượng thư, máu chảy ròng ròng.
Thượng thư không dám lau máu, lập tức quỳ xuống xin tội.
Bảo Càn Đế không nhìn hắn lấy một cái, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn mặt Chu Khải Hằng. Chu Khải Hằng sợ đến rụt người, cũng vội vàng quỳ xuống.
"Các ngươi đều là thần tử cốt cán của trẫm, trước đây các ngươi th*m nh*ng, trẫm nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng trẫm không thể ngờ, các ngươi lại... lại... dám động đến quân lương, gan lớn thật, nói, là ai bày ra?"
Chu Khải Hằng vội nói: "Hồi hoàng thượng, Hộ bộ chỉ phụ trách cấp tiền, việc mua sắm đều là của Binh bộ."
Binh bộ Thượng thư liếc nhìn Chu Khải Hằng, cắn răng, im lặng không nói.
Hắn không nói, chẳng lẽ Bảo Càn Đế không đoán ra?
Chuyện lớn như vậy, một Binh bộ thượng thư nhỏ bé có gan trời cũng không dám!
Bảo Càn Đế chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, cố thử hít thở vài hơi, một ngụm máu tươi bất chợt phun ra.
"Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng!"
"Mau truyền Thái y, nhanh lên!"
Nhiều bàn tay đồng thời đỡ lấy, nhưng Bảo Càn Đế vùng vẫy gạt ra, đôi mắt đỏ ngầu như đang rỉ máu.
Chu Khải Hằng nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng, xin bảo trọng long thể!"
"Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể!"
Bảo Càn Đế run rẩy đưa tay ra, chỉ vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909858/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.