Giang Phong nheo mắt: "Tiểu thư, quả thật rất giống."
Ngọc Uyên nói: “Xem ra, người ở Nam Cương này không chỉ biết dùng độc, mà còn biết cả mánh khóe của người Trung Nguyên.”
Ôn Tương chen lời: “Biết đâu, ở đây có người Trung Nguyên sinh sống!”
“Nếu thật sự như vậy thì dễ xử lý rồi!” Thẩm Dung cười nói.
Thẩm Dịch gật đầu: “Đúng vậy, người Trung Nguyên sẽ không hại người Trung Nguyên.”
Giang Phong hít sâu một hơi: “Tiểu thư, chúng ta lập tức lên đường, nghỉ lại lưng chừng núi, tranh thủ trưa mai đến được bản làng.”
“Được!”
Ngọc Uyên quay đầu, mỉm cười với Ca Tử: “Đi thôi!”
“Cái đó… cái đó…” Ca Tử dường như không biết nên diễn đạt thế nào, gấp đến đỏ mặt tía tai, chân tay múa may loạn xạ.
Giang Phong vỗ vỗ lưng hắn: “Ngươi từ từ nói, đừng vội.”
“Cái đó… nguy hiểm!” Ca Tử cố gắng hết sức, rặn ra được đúng một câu như vậy.
Thẩm Dung không để tâm, bật cười: “Gì chứ, đường xuống núi chẳng lẽ còn dốc hơn, hiểm hơn đường lên sao?”
Lời vừa dứt, đã nghe tiếng ngựa hí dài vang dội giữa trời.
Trên đỉnh núi làm gì có ngựa?
Mọi người giật thót trong lòng, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Ôn Tương hét thất thanh một tiếng “Á!”
Tiếng kêu khiến da đầu Ngọc Uyên tê rần, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, không ngờ lại bị nàng đột ngột đẩy mạnh một cái.
Ngọc Uyên lảo đảo lùi mấy bước, vừa định hỏi “Đang yên đang lành ngươi đẩy ta làm gì”, thì cảnh tượng trước mắt khiến nàng hồn phi phách tán.
Trên cành cây ngay phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909860/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.