Lý Cẩm Dạ chậm rãi nói: “Hắn có hai người ái thiếp vẫn luôn theo quân hầu hạ. Lần này, hắn không mang theo hai người đó, mà lại cho về quê.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Tôn Tiêu gần như không dám tin.
“Chính là đơn giản như vậy!”
Giản Trình Ân xuất thân từ lính quèn, trong xương tủy đều coi trọng mọi thứ thuộc về mình, dù chỉ là một tiểu thiếp không mấy danh phận.
Lén đưa thiếp đi chính là biểu hiện rõ ràng nhất của khát vọng sống còn mãnh liệt. Những lời cảnh báo nhẹ nhàng của mình đã khiến hắn cảm thấy cơ hội sống sót quá mong manh, nên việc phản bội chỉ là chuyện sớm muộn.
“Vương gia!” Trình Tiềm bất ngờ lên tiếng: “Cho dù hắn không đào tẩu, trận này chúng ta cũng không thể thắng. Giờ hắn đã bỏ trốn, chúng ta biết phải làm sao?”
“Tử thủ!”
Lý Cẩm Dạ nghiêm mặt đáp: “Mỗi một phương án bố trí, mỗi một lượt binh lực phòng thủ thành, ta đều đã suy đi tính lại vô số lần. Hai vị tướng quân, trận này là chín chết một sống.”
Trái tim Trình Tiềm như rơi thẳng xuống đáy vực.
Hắn đã theo An Vương năm năm, quá rõ con người này là dạng gì, tâm cơ nhiều hơn cả tổ ong. Nếu hắn nói “chín chết một sống”, thì thật sự là chỉ có một phần sống sót mong manh, không hơn được nữa.
Đang còn suy nghĩ, bất ngờ Tôn Tiêu cười khan hai tiếng, giọng như chuông đồng:“Vương gia, nếu Tôn mỗ ta chết trận, hoàng thượng có truy phong cho ta cái chức quan nào không?”
Trình Tiềm kinh ngạc nhìn tên ngốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909862/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.