🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Lý Cẩm Dạ chậm rãi nói: “Hắn có hai người ái thiếp vẫn luôn theo quân hầu hạ. Lần này, hắn không mang theo hai người đó, mà lại cho về quê.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Tôn Tiêu gần như không dám tin.

“Chính là đơn giản như vậy!”

Giản Trình Ân xuất thân từ lính quèn, trong xương tủy đều coi trọng mọi thứ thuộc về mình, dù chỉ là một tiểu thiếp không mấy danh phận.

Lén đưa thiếp đi chính là biểu hiện rõ ràng nhất của khát vọng sống còn mãnh liệt. Những lời cảnh báo nhẹ nhàng của mình đã khiến hắn cảm thấy cơ hội sống sót quá mong manh, nên việc phản bội chỉ là chuyện sớm muộn.

“Vương gia!” Trình Tiềm bất ngờ lên tiếng: “Cho dù hắn không đào tẩu, trận này chúng ta cũng không thể thắng. Giờ hắn đã bỏ trốn, chúng ta biết phải làm sao?”

“Tử thủ!”

Lý Cẩm Dạ nghiêm mặt đáp: “Mỗi một phương án bố trí, mỗi một lượt binh lực phòng thủ thành, ta đều đã suy đi tính lại vô số lần. Hai vị tướng quân, trận này là chín chết một sống.”

Trái tim Trình Tiềm như rơi thẳng xuống đáy vực.

Hắn đã theo An Vương năm năm, quá rõ con người này là dạng gì, tâm cơ nhiều hơn cả tổ ong. Nếu hắn nói “chín chết một sống”, thì thật sự là chỉ có một phần sống sót mong manh, không hơn được nữa.

Đang còn suy nghĩ, bất ngờ Tôn Tiêu cười khan hai tiếng, giọng như chuông đồng:“Vương gia, nếu Tôn mỗ ta chết trận, hoàng thượng có truy phong cho ta cái chức quan nào không?”

Trình Tiềm kinh ngạc nhìn tên ngốc này, thầm nghĩ: Người chết rồi thì làm quan có ích gì? Ngươi bị ngu à?

“Sẽ có, hơn nữa là chức quan lớn.”
Lý Cẩm Dạ nhìn thẳng vào mắt Tôn Tiêu: “Người thân của ngươi sẽ được hưởng vinh quang này, ba đời không hết

Tôn Tiêu đập đùi đánh “bốp” một cái: “Bà nó chứ, vậy thì ông đây chết cũng đáng! Đến đây đi, giết đi! Ông đây không sợ chúng nó! Mười tám năm sau, ông đây lại là một hảo hán!”

Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Tôn Tiêu, nếu ngươi không chết, Lý Cẩm Dạ ta sẽ đẩy ngươi lên làm Trấn Bắc Đại tướng quân. Ngươi có dám ngồi vào ghế đó không?”

Một luồng nhiệt huyết từ đan điền bốc thẳng lên đầu, ánh sáng bừng lên trong mắt Tôn Tiêu. Hắn không thể che giấu sự kích động, lớn tiếng: “Vương gia, lão tử có cái gì mà không dám! Sống là tướng quân, chết là đại quan, lão tử liều mạng! Vương gia, người cứ chờ xem!”

Lý Cẩm Dạ cầm bộ giáp của mình từ trên bàn, ném thẳng vào lòng hắn: “Cút đi! Âm gian hay dương thế, chúng ta thế nào rồi cũng sẽ gặp lại.”

Tôn Tiêu nhìn Lý Cẩm Dạ một lúc lâu, đôi mắt hoe đỏ rồi nhanh chóng rời đi.

Lý Cẩm Dạ hơi nghiêng ánh mắt: “Ngươi thấy sao, Trình Tiềm?"

Trình Tiềm nhếch môi cười nhạt, đưa tay ra.

Đó là đôi tay thoạt nhìn thì thanh nhã thon dài, nhưng khi nhìn gần lại toát lên sự đáng sợ. Các kẽ ngón tay đầy chai sạn, lòng bàn tay chằng chịt những vết sẹo, làm cho những đường chỉ tay rối tung như một mớ tơ vò.

"Đôi tay này, từ lúc ta bảy tuổi đã không ngày nào lành lặn. Mười lăm năm đánh đổi cả mạng sống, vậy mà đến giờ vẫn chưa cưới nổi thê tử. Ta không muốn chết."
Ngay lúc ấy, ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ len lỏi vào, chiếu lên người Trình Tiềm, làm toát lên khí chất mạnh mẽ không chịu khuất phục của hắn.

Lý Cẩm Dạ chẳng nói lời nào, chỉ vỗ vai hắn: "Cứ sống, ta sẽ lo chuyện thê tử cho ngươi.”

"Ta muốn một người đẹp nhất kinh thành, thông minh nhất, và nghe lời nhất." Trình Tiềm bật cười: “Ngài, làm được hay không đây?"

"Được!"

"Vậy thì, sống để gặp lại!"

Ánh lệ lóe qua trong mắt Trình Tiềm, hắn xoay người, dấn bước vào màn đêm thăm thẳm, tiến đến chiến trường của mình.

Lý Cẩm Dạ chăm chú nhìn bóng lưng Trình Tiềm, âm thầm siết tay, cố nén cơn đau nhói trong lòng.

Bên cạnh, Trương Hư Hoài không rời mắt khỏi hắn, thấy rõ từng cử chỉ dù là nhỏ nhất.

Trương Hư Hoài trong lòng rối như tơ vò, chẳng thể nói được lời nào. Người này thực sự đã dùng hết sức mình rồi.

Lý Cẩm Dạ dường như chẳng hề bận tâm đến ánh mắt ấy, cởi bỏ áo xanh, khoác lên mình bộ chiến bào mới tinh.

Dù sống hay chết, áo phải lành lặn, nhỡ đâu... nha đầu đến thu thi hài hắn, cũng sẽ không quá khó coi.

Khi đã chỉnh tề, Lý Cẩm Dạ hít sâu một hơi, thẳng lưng bước ra ngoài.
Phía sau hắn không phải là một đám tản mát, mà là những người sẵn sàng hy sinh như Tôn Tiêu, lòng trung thành của Trình Tiềm, và cả Loạn Sơn đang trên đường... Thế nên, đại hoàng huynh cứ việc xông tới!

Trương Hư Hoài lau vội mồ hôi lạnh, ôm bọc thuốc đuổi theo.

...

Cao Ngọc Uyên thấy mình như đang chìm trong một giấc mộng hỗn độn, trong mơ, một con rắn lớn cắn nàng, rồi nàng ngã xuống, chết.

Lần này, sau khi chết, nàng không thấy cây hòe già mà lại theo chiếc xe ngựa đi mãi, nhìn thấy rất nhiều người.

Những người ấy khoác giáp trụ, tay cầm đao dài, bao vây một thành cô độc.

Trên thành, Lý Cẩm Dạ khoác chiến bào nhuốm máu, ánh mắt kiên định, một nhát chém đứt đầu một người.

Khung cảnh này như dòng nước lạnh xối thẳng lên đầu Cao Ngọc Uyên, sao lại là thành cô độc? Sao chỉ có một mình hắn?

Những người khác đâu, họ chết cả rồi sao?

Nàng hoảng hốt, chạy hết sức đến thành, vừa chạm tới chân thành thì thấy cánh tay đang vung đao của Lý Cẩm Dạ dần dần chậm lại, ánh mắt càng lúc càng đờ đẫn, khóe môi ứa ra từng giọt máu đỏ rực, từng giọt từng giọt rơi trên chiến bào của hắn.

Cao Ngọc Uyên cảm thấy như có một hòn đá lớn chèn trong lồng ngực, suýt muốn nổ tung, nàng hét lớn: Lý Cẩm Dạ!

Đột ngột mở mắt ra, tầm nhìn mờ mịt, Cao Ngọc Uyên ngây người một lúc, quên mất mình đang ở đâu.

Nàng giật mình ngồi bật dậy, trợn to mắt, mới nhận ra mình đang ở trong một hang động, lối ra bị tảng đá lớn chặn lại, nơi góc hang có một bóng đen phủ kín trong tấm vải đen, đôi mắt đen trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng.

Dù Cao Ngọc Uyên can đảm đến mấy, cũng suýt nữa bị dọa phát khiếp.

"Ngươi… là người hay là ma?"

"Hừ!" Người đó dùng một tiếng mỉa mai đầy kiêu ngạo đáp lại.

Cao Ngọc Uyên lập tức nhận ra, kẻ trong bóng đen này không phải ma quỷ, mà là một con người sống sờ sờ, chứng tỏ nàng chưa chết, vẫn còn sống?

Không đúng, rõ ràng nàng đã bị rắn cắn.

Cao Ngọc Uyên vội vén ống quần, ngón tay sờ vào mắt cá chân, thấy da thịt trơn láng, chẳng còn dấu vết gì.

Nàng cắn nhẹ lưỡi, đau quá.

Mà đau tức là còn sống, thật là đang sống, nàng đánh liều nhìn qua: “Vậy… ngươi có thấy bạn ta không?"

Người áo đen dùng ánh mắt chỉ.

Cao Ngọc Uyên quay đầu lại, thấy Ôn Tương và Vệ Ôn co ro nằm dưới đất, trông như đang ngủ say.

Nàng lập tức lao đến, thăm dò hơi thở của hai người, vẫn còn hơi ấm.

Lúc này, Cao Ngọc Uyên chẳng cần lễ nghi gì nữa, lập tức hỏi: "Đây là đâu? Sao lại nhốt chúng ta ở đây? Ai cứu chúng ta? Ta còn có ba người bạn nữa kia?"

Người áo đen vươn vai một cách lười biếng, thu ánh mắt lại, lại hừ một tiếng, dường như cả cuộc đời hắn chỉ có thể thốt lên mỗi tiếng "hừ" đó. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.