Cao Ngọc Uyên lặng lẽ nhìn hắn, trong đầu chỉ là một khoảng trống rỗng.
"Tiểu thư?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Cao Ngọc Uyên giật mình quay đầu, nhìn quanh hồi lâu mới thấy bên vách núi có một cái lỗ nhỏ cỡ nắm tay, một người đàn ông trông khá nhếch nhác đang nhìn qua đó.
Nàng thốt lên: "Giang Phong?"
"Tiểu thư, là ta đây."
"Thẩm Dung, Thẩm Dịch đâu?"
"Bị nhốt cùng ta, vẫn chưa tỉnh."
Nhốt?
Cao Ngọc Uyên thoáng ngây người, chẳng lẽ nơi đây là nhà ngục của người Nam Cương?
Làm sao bọn họ lại bị nhốt vào đây?
Trận rắn đó là ai bày ra?
Kẻ nào đã giam họ lại?
Một loạt câu hỏi tràn ngập trong đầu, nhìn thấy ánh mắt Giang Phong cũng mờ mịt như mình, lòng nàng lạnh hẳn.
Hai người trong không gian kỳ dị này im lặng một lúc, Cao Ngọc Uyên cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Không chết đã là may rồi, trước mắt cứ ở lại đây đã."
Vừa dứt lời, Ôn Tương và Vệ Ôn dưới đất cũng lờ mờ tỉnh lại, phản ứng của họ cũng giống như Cao Ngọc Uyên lúc mới tỉnh dậy, mất một lúc lâu mới nhận ra hoàn cảnh xung quanh.
"Nhà ngục này còn sạch sẽ hơn hẳn nhà ngục Đại Tân quốc, cũng không tồi, đông ấm hè mát.” Ôn Tương không biết do bẩm sinh lạc quan hay đầu óc quá đơn giản mà nói vậy.
Vệ Ôn thì run rẩy nhìn Cao Ngọc Uyên, khuôn mặt tái mét, không nói một lời.
Lúc này, từ bên kia động cũng vang lên tiếng nói, thì ra là Thẩm Dung và Thẩm Dịch đã tỉnh, Cao Ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909863/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.