“Đa tạ Vương gia quan tâm, ta… còn gắng gượng được!” Giọng Bạch Phương Sóc khàn đục. Suốt đời ông, sống giữa đao kiếm, bách chiến bách thắng, ai ngờ cuối cùng lại ngã gục trong tay kẻ mình dày công bồi dưỡng.
Giản Trình Ân!
Vừa nghĩ đến cái tên này, Bạch Phương Sóc hận đến mức muốn xé xác hắn, từng mạch máu trên trán đều nổi lên.
Lý Cẩm Dạ thản nhiên nhìn ông, cười: “Lão tướng quân sao phải cố gắng đến vậy, nếu là ta, được chết yên bình ở thành Lương Châu này, nói không chừng còn đổi được phú quý cho con cháu.”
Câu nói chẳng báo trước gì khiến Bạch Phương Sóc tái mặt, ông trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Dạ ho nhẹ một tiếng, than thở: “Thuốc đắng giã tật, lời thật mất lòng, lão tướng quân trước khi cầm quân, chắc cũng đã lường trước hết rồi nhỉ!”
Bạch Phương Sóc nhắm mắt mệt mỏi, bàn tay bên cạnh siết chặt thành nắm.
Làm sao mà không lường trước chứ!
Từ khi xảy ra chuyện lương thảo, hoàng đế ra lệnh ông cầm quân, ông đã đoán được phần nào, chỉ là trước lúc xuất quân vẫn giữ một tia hy vọng.
Cả đời ông vì Đại Tân chinh chiến khắp nơi, trung thành tận tụy; vì nước mà giữ thành tây bắc, mấy chục năm chia xa vợ con, cả khi mẫu thân qua đời cũng không kịp về chịu tang.
Ông nghĩ, dẫu không có công lao, thì cũng có khổ lao, Hoàng thượng hẳn không nhẫn tâm đến thế đâu! Nào ngờ…
Giọng Lý Cẩm Dạ điềm tĩnh: “Chỉ vì chút chuyện lương thảo thôi, lão tướng quân bôn ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909867/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.