Trương Hư Hoài vỗ vai hắn, nói: “Sắp chết cả rồi, còn tính toán chi ly làm gì, đi đi, ta sẽ thu xác cho ngươi.”
“Bảo trọng!”
Lý Cẩm Dạ buông tay, nhảy lên ngựa, lao vào trận chiến.
Cuộc đời dài rộng, có người này kề vai sát cánh sống chết, còn gì phải nuối tiếc!
Tiếng chém giết làm cả mặt đất run rẩy, Trương Hư Hoài khập khiễng leo lại lên thành lũy, khi thấy Lý Cẩm Dạ bị bảy tám tên địch bao vây, nước mắt hắn rơi không ngừng.
Ngốc nghếch!
Thật ngốc nghếch!
Tính tới tính lui, không phải cũng tự đưa mình vào chỗ chết sao?
Lý Cẩm Dạ không biết mình đã mất bao nhiêu máu, chỉ thấy cơ thể càng lúc càng nặng nề, ngựa đã ngã, hắn cũng sắp không trụ nổi nữa!
Đôi môi hắn trắng bệch, mái tóc đen xõa xuống vai, ánh mắt đã mờ dần, đao trong tay chỉ còn là phản xạ vô thức.
Đánh đến sức cùng lực kiệt, hắn chỉ cười nhạt, chờ đợi nhát đao kết liễu cuối cùng. Nếu chém đầu thì càng tốt, chết thoải mái!
Chỉ tiếc, cô nương ấy thấy vậy chắc sẽ đau lòng rơi lệ, liệu lúc đó có ai khác đến lau nước mắt cho nàng không?
Ánh bạc lóe lên trước mắt, Lý Cẩm Dạ biết đao ấy... đã đến!
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sinh tử, một bàn tay kéo hắn lên. Mùi máu tanh nồng nặc khiến hắn không phân biệt nổi ai đã cứu mình.
"Chết tiệt! Nếu bà đây đến trễ một chút thì chắc không còn thấy cái bản mặt nhà ngươi nữa đâu!"
Là nàng!
Lý Cẩm Dạ tưởng mình ảo giác, nhưng vòng tay ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909866/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.