Đêm buông xuống. Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời.
Sáu người Cao Ngọc Uyên ăn tối trong ngôi nhà tre, rồi Giang Phong dẫn hai anh em nhà họ Thẩm đến khu dân cư của người Nam Cương, Vệ Ôn cũng đi theo. Cô biết chút võ công, nghĩ rằng đến thời khắc quyết định rồi thì phải góp sức.
Cao Ngọc Uyên và Ôn Tương tắm xong trong suối nước nóng, thay áo quần sạch sẽ, ngồi trước hiên nhà tre, một người chải tóc, một người khoanh tay ngắm bầu trời đêm, khung cảnh tĩnh lặng vô cùng.
Bỗng tiếng bước chân vang lên, cả hai ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, một thiếu niên đang tiến lại gần. Từng nét mặt của hắn như được chạm khắc tỉ mỉ, làn da nhợt nhạt, gương mặt tuy còn thoang thoảng nét trẻ thơ nhưng ánh mắt lại già dặn hơn tuổi, chỉ duy nhất đôi mắt đen sáng là quen thuộc.
Cao Ngọc Uyên mở to mắt nhìn hắn, ngây ngẩn. Không ngờ bên dưới chiếc áo đen ấy lại là một dung mạo tuấn mỹ đến vậy, thật khiến người khác phải trầm trồ.
"Trời ơi, tiểu độc vật này đẹp quá rồi!" Ôn Tương ngạc nhiên đến quên cả việc chải đầu.
Sách Luân tiến đến trước mặt hai người, chưa kịp nói gì mặt đã đỏ bừng: “Ta… có vài lời muốn nói."
Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Trước khi nói, cho ta biết, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
“Mười lăm?”
“Thì ra còn nhỏ hơn ta một tuổi." Cao Ngọc Uyên chậm rãi nói: “Ở Đại Tân, con trai hai mươi tuổi mới nhược quán, nếu là con cháu thế gia hoặc người có công danh, mười lăm tuổi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909869/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.