“Chuyện thứ nhất là của hồi môn, một trăm hai mươi tám tráp, không thể thiếu một tráp nào.”
Tô Trường Sam lấy từ trong ngực ra vài tờ ngân phiếu: “Mấy năm nay ta dành dụm được ít bạc, xem như giúp ngươi thêm phần của hồi môn.”
Cả Tạ Dịch Vi cũng ngạc nhiên: Tô thế tử với Cao Ngọc Uyên chẳng thân thích, tại sao phải góp của hồi môn? Nếu cần thêm, chẳng phải bổn phận của người chú ruột này chứ?
Tô Trường Sam nhìn thoáng qua biểu cảm của Tạ Dịch Vi, nhận ra ngay ý nghĩ của hắn, thầm nghĩ: Ta thêm hay ngươi thêm thì có gì khác biệt, sớm muộn gì chẳng là người một nhà.
(Ảnh cong cmnr)
Cao Ngọc Uyên cười: “Vậy ta mặt dày nhận nhé.”
Tạ Dịch Vi lo lắng: “A Uyên?”
“Tam thúc, thế tử có lòng tốt, nếu ta từ chối, chẳng phải sẽ khiến ngài ấy mất mặt sao.”
Tô Trường Sam phe phẩy quạt: “Xem kìa, vẫn là cháu gái hiểu chuyện nhất.”
Cao Ngọc Uyên đáp: “Có chuyện thứ nhất, hẳn là còn chuyện thứ hai, thế tử cứ nói tiếp đi.”
“Chuyện thứ hai…”
Tô Trường Sam nhúng đầu ngón tay vào nước, viết lên bàn một chữ “Phúc”.
Mắt Cao Ngọc Uyên giật, vài ý nghĩ hiện lên trong đầu…
Bình Vương thất thế, Phúc Vương nắm quyền, trở thành người có khả năng kế vị nhất, liên minh bí mật giữa Vương gia và Lý Cẩm Dạ ngày nào giờ đã sụp đổ.
Không chỉ sụp đổ, mà Trung cung và Phúc Vương giờ e rằng còn cảnh giác đề phòng.
Tô Trường Sam nói vậy, rõ ràng là nhắc nàng phải cẩn trọng từng việc sau này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909890/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.