Lý Cẩm Dạ khi nói những lời này, đôi mắt như một bầu trời sao thẳm sâu, khiến người ta chỉ nhìn một lần đã như đắm chìm vào trong đó.
Cao Ngọc Uyên ngoan ngoãn đáp: “Không nỡ.”
“Ngốc!” Lý Cẩm Dạ đưa ngón tay vuốt nhẹ mũi nàng, giọng đầy yêu chiều: “Vừa nãy cho Vương Trực bao nhiêu bạc trong túi thơm thế?”
“Một nghìn lượng!”
“Nhiều quá rồi!” Lý Cẩm Dạ cảm thán.
Cao Ngọc Uyên lắc đầu, mỉm cười: “Từ nay về sau, triều đình mây mù khó đoán, nổi chìm chưa biết thế nào. Dỗ Diêm Vương còn dễ, nhưng lũ quỷ nhỏ thì khó đối phó. Dù Vương Trực là người của chàng nhưng trước cám dỗ của người khác, hắn khó lòng giữ mình. Ta phải làm cho hắn no mắt trước, để lòng tham của hắn không dễ bị người khác lấp đầy.”
Lý Cẩm Dạ trầm mặc: “...”
Hắn thầm nghĩ, thê tử của mình đúng là một người chu toàn.
Với một người như vậy, hắn khàn giọng, lời nói thấp xuống, đầy ý cưng chiều: “Về sau, mọi chuyện lớn nhỏ trong ngoài phủ, nàng toàn quyền quyết định.”
“Ta không muốn đâu, thế lại phải bỏ tiền túi của mình ra à.” Cao Ngọc Uyên cố ý trêu hắn.
“Tiền nàng bỏ ra là cho ta, đâu phải cho ai khác.” Lý Cẩm Dạ nhìn quanh, cười: “Một lúc nữa, ngay cả ta cũng là của nàng.”
Cao Ngọc Uyên đỏ mặt: “...” Thật muốn chui xuống đất cho xong!*
*
Khi trở về phòng, A Bảo và mấy người hầu đã ngóng đến dài cổ.
“Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư tám rửa.”
Cao Ngọc Uyên gật đầu: “La ma
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909908/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.