Rượu qua ba tuần, ánh trăng càng thêm đậm.
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ hiện lên, cười nhạt nói: “Vương phi hơi say rồi, bổn vương đưa nàng về phòng. Các vị cứ tự nhiên.”
Cao Ngọc Uyên thoáng sửng sốt. Rõ ràng nàng chưa uống lấy một giọt, sao lại thành “hơi say”?
Vừa định lên tiếng phân bua, thì bắt gặp ánh nhìn đen sâu hun hút của Lý Cẩm Dạ, trái tim nàng chợt lỡ một nhịp. Nàng lập tức nghiêng người tựa vào vai hắn, ra dáng mệt mỏi, không thắng nổi men rượu.
Khóe môi Lý Cẩm Dạ thấp thoáng nụ cười như có như không, vững vàng đỡ lấy nàng, liếc mắt về phía Trương Hư Hoài: “Hư Hoài, phiền ngươi giúp Vương phi bắt mạch.”
Trương Hư Hoài lập tức ném chén rượu, bước chân loạng choạng đi trước, miệng lẩm bẩm: “Sao uống hai chén đã say rồi chứ, đúng là chẳng ra làm sao!”
Lang trung, lang trung à, làm người phải có lương tâm!
Rõ ràng Lý Cẩm Dạ muốn kiếm cớ để nói chuyện riêng, lại đẩy cớ đó qua chỗ ta, thế mà ngươi còn châm chọc nữa!
Cao Ngọc Uyên âm thầm lườm một cái. Trong lòng nàng nhủ thầm: “Sư phụ, sư phụ à, người như ngươi, miệng mồm cay nghiệt thế này, đừng nói đến A Cổ Lệ thanh cao như vậy, ngay cả cô nương bình thường e là cũng chẳng để mắt đến ngươi!”
Ba người dần rời xa, Tô Vân Mặc lặng lẽ thu ánh mắt, cũng đứng dậy rời tiệc. Lục trắc phi ngồi thêm một lát với dáng vẻ đoan trang, sau đó cũng lui xuống.
Chỗ ngồi chính vắng bóng, không còn ai gò bó, không khí bữa tiệc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909946/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.