“Thế tử gia, thế tử gia, hắn đến rồi! Hắn đến rồi!”
Tô Trường Sam lười biếng nhấc mí mắt, tay cầm chén rượu nhấc lên môi, vừa uống vừa hỏi: “Ai đến?”
“Tạ Tam gia!”
“Khụ… khụ… khụ…”
Tô Trường Sam sợ đến mức da đầu như muốn nổ tung, suýt nữa bị sặc rượu mà chết. Tim hắn đập dồn dập không ngừng.
“Gia, gia…”
Nhị Khánh chỉ tay vào ngực hắn. Tô Trường Sam cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt như gặp phải đại họa, đôi mắt hoảng loạn liếc qua liếc lại. Hắn lập tức bật dậy, định trốn ra sau tấm bình phong.
Ai ngờ sức không đủ, thân bị dây thừng buộc chặt, không thể đứng lên nổi. Hắn chỉ kịp rên lên một tiếng “Ai da!”, đau đến nhíu cả mày.
“Mau, mau… giúp ta cởi ra, khụ… khụ… khụ!”
Trong lúc nguy cấp, cổ họng vừa bị rượu sặc, giờ lại ho sặc sụa dữ dội. Chưa ho xong, cửa thư phòng đã bị đẩy mở. Tô Trường Sam ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nơi khung cửa xuất hiện bóng dáng một người cao lớn, thẳng tắp.
Người kia nở nụ cười tươi với hắn: “Trường Sam, ta mang rượu đến cho ngươi…”
Tô Trường Sam: “…”
Nhị Khánh: “…”
Trong phút chốc, thư phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Tạ Dịch Vi là kẻ kinh ngạc nhất. Trước mặt hắn, Tô Trường Sam chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tự trói mình trên chiếc giường nhỏ.
Tô Trường Sam là kẻ ngượng ngùng nhất. Không hiểu vì sao lại để người kia nhìn thấy cảnh này.
Còn Nhị Khánh chỉ biết thở dài. Gia mình tự trói mình lại chỉ vì sợ uống rượu vào sẽ không nhịn được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909945/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.