🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong vương phủ.

Giang Phong khom người, bẩm báo: “Vương gia, vương phi nhắn tiểu nhân đến thưa rằng, quả thực sức khỏe của công chúa không tốt. Vương phi đã chẩn bệnh, kê đơn, xin vương gia yên tâm.”

Mấy vị quan viên bàn tán:

Quan viên A: “Quả là cách xa ngàn dặm, không hợp thủy thổ mà!”

Quan viên B: “Thật sự không đúng lúc chút nào.”

Quan viên C: “Hay là cứ để thái y trong cung đến xem qua, chuyện này không thể sơ suất được.”

Trương Hư Hoài cầm chén trà, run tay. Hắn im lặng trong giây lát, rồi đành vuốt trán, cười bất đắc dĩ: “Y thuật của vương phi là do ta thân truyền. Có nàng ở đó, không sao đâu!”

Lúc này, Lý Cẩm Dạ mới đứng lên, nâng chén nói: “Các vị, vì sức khỏe của công chúa, cạn chén nào!”

Không khí trong thủy tạ vốn trầm lắng, giờ lại nhộn nhịp hẳn lên. Trong khi mọi người nâng ly, đổi chén, Lý Cẩm Dạ thoáng thấy Loạn Sơn làm một dấu hiệu tay, ánh mắt hắn liếc sang Tô Trường Sam.

Tô Trường Sam là huynh đệ bao năm của hắn, sao có thể không hiểu ý trong ánh mắt ấy. Hắn lập tức bày ra bộ dạng ngông nghênh, quay sang cụng ly, chuốc rượu với mấy vị quan Lễ Bộ.

Tào Minh Cương và Phương Triều Dương cũng nhanh chóng nhập tiệc, góp vui.

Lý Cẩm Dạ vỗ tay hai cái, từ góc khuất ánh sáng xuất hiện mấy cô nương trẻ. Đây là các kỹ nữ được mời từ Di Hồng Viện. Ban đầu, khi A Uyên đề xuất mời người đến khuấy động không khí, Lý Cẩm Dạ còn hơi không hài lòng. Nhưng giờ nhìn lại, quả thực đã phát huy tác dụng.

Kỹ nữ của Di Hồng Viện, ai nấy đều nóng bỏng, rực lửa. Họ chẳng thèm chọn ghế ngồi mà trực tiếp ngồi vào lòng các quan viên.

Tạ Dịch Vi sợ đến mức cuống quýt xua tay. Nhưng vừa quay lại đã thấy Tô Trường Sam ôm một nàng, cười rạng rỡ: “Đến đây, bảo bối, thay bổn thế tử kính mấy vị đại nhân một chén.”

Cô gái mềm giọng đáp: “Thế tử gia nói gì cũng đúng.” Nàng chu môi làm nũng: “Ai bảo người là oan gia của thiếp chứ!”

Tạ Dịch Vi nhếch mép cười nhạt, vừa mới thấy người này đổi tính, giờ lại trở về bản chất cũ.

Khóe mắt hắn liếc qua, chợt nhận ra Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài đã lặng lẽ rời bàn tiệc từ lúc nào. Trong phút chốc, Tạ Dịch Vi cảm thấy có điều bất thường. Khi hắn quay lại nhìn, Tô Trường Sam vẫn mang dáng vẻ tiêu dao tự tại, lòng hắn bỗng ngột ngạt khó chịu.

Chuyện trước đây Tô Trường Sam từng làm, từ những lần qua lại với hoa khôi, tiểu thư đài các, liệu có phải tất cả đều giả dối? Con người thật của hắn rốt cuộc là gì?

Điều này khiến Tạ Dịch Vi bối rối, đến mức chính hắn cũng không nhận ra. Thân là mưu sĩ, lẽ ra khi nhận thấy có biến, hắn phải nghĩ ngay đến công chúa. Nhưng hiện giờ, suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn đặt lên Tô Trường Sam.

Điều đó có ý nghĩa gì?

Ở cuối hành lang, Loạn Sơn tiến đến, thì thầm bên tai Lý Cẩm Dạ. Sắc mặt Lý Cẩm Dạ biến đổi, giọng trầm xuống: “Hư Hoài, thay bộ áo kín đáo, tối nay làm trộm một phen.”

Trương Hư Hoài đang rối bời, máu toàn thân như chảy ngược, tai ù đi. Hắn không buồn hỏi thêm, chỉ nói gấp: “Được, thay ngay, đi nhanh lên!”

Đêm thanh, vườn phủ tĩnh mịch. Ánh trăng tròn đã bị mây che khuất từ lúc nào, gió đông thổi qua, cuốn theo hương hoa lan tỏa khắp viện.

Cao Ngọc Uyên đợi mãi thấy không yên. Hôm nay, nàng mặc chiếc áo lụa xanh mướt như cỏ, nhưng mồ hôi đã thấm đẫm sau lưng.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vọng lại. Nàng quay đầu, thấy Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài bước tới.

Vừa đến gần, Lý Cẩm Dạ đã thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, bèn đưa tay lau đi, hỏi: “Thế nào rồi?”

Cao Ngọc Uyên lắc đầu: “Ở trong kia, nhưng không có chút động tĩnh nào. Ta không dám tự ý vào, chỉ mong chàng đến.”

Lý Cẩm Dạ liếc mắt về phía Lan Miểu. Hắn tiến lên, tường thuật lại mọi việc.

Nghe xong, Lý Cẩm Dạ bước vài bước quanh viện, nhận lấy đèn lồng từ tay Loạn Sơn rồi tiến tới cửa, gõ nhẹ.

Cửa mở.

A Cổ Lệ đứng quay lưng về phía cửa sổ, bóng nàng hòa trong ánh trăng như một bức tranh tĩnh mịch. Không ai biết nàng đứng đó đã bao lâu, trầm tư vì điều gì.

“Ta đã bảo các ngươi đừng làm phiền ta mà.”

Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên: “Dì nhỏ?”

Chỉ một câu, như xé toạc nội tâm A Cổ Lệ. Nàng vội đưa tay lau mặt, xoay lại, nở một nụ cười nhạt: “Ngươi đến đây làm gì? Ta chỉ là…”

Lời nói nghẹn lại khi ánh mắt nàng bắt gặp Cao Ngọc Uyên và Trương Hư Hoài.

Trương Hư Hoài không tin vào mắt mình, dụi mắt liên tục. Khi hắn định nhìn kỹ thêm lần nữa, A Cổ Lệ đã quay đầu đi. Nhưng hắn chắc chắn, trong mắt nàng có nước.

Điều gì có thể khiến nữ nhân cứng cỏi ấy rơi nước mắt?

Hắn lắp bắp: “Nàng… nàng…”

“Nàng cái gì mà nàng!”

A Cổ Lệ lườm hắn một cái: “Chỉ là nhớ nhà thôi, đáng để các ngươi lũ lượt kéo đến thế này sao? Mau về hết đi.”

“A Cổ Lệ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lý Cẩm Dạ lên tiếng, giọng trầm mà kiên định: “Trên mặt dì, giấu không được điều gì đâu.”

Đúng vậy, người của bộ tộc Bồ Loại xưa nay không quen giấu trong lòng.

Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, A Cổ Lệ nhìn thẳng vào Lý Cẩm Dạ, giọng nói trầm khàn: “A Dạ, hôm nay ta sẽ nói thẳng. Ngươi có biết mẫu thân của ngươi chết thế nào không?”

Câu hỏi vang lên khiến cả ba người trong phòng đều biến sắc. Lý Cẩm Dạ cảm giác sống lưng lạnh buốt, cất giọng hỏi đầy nghi ngờ: “Ý dì là gì?”

A Cổ Lệ lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm đã bị vo tròn từ trong áo, đưa cho Lý Cẩm Dạ: “Tự mình xem đi.”

Lý Cẩm Dạ nhận lấy, mở ra, chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi nhưng khiến trái tim hắn nhói đau, như có ngọn lửa cháy bừng trong lòng: “Công chúa chết dưới tay hoàng đế.”

“Giấy này ai đưa cho dì?” Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng lộ vẻ đau khổ, nhưng rồi rất nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Làm sao ta biết được, chỉ biết là nó đã nằm trên giường ta.”

A Cổ Lệ tiến lên một bước, đối diện với ánh mắt Lý Cẩm Dạ: “Ta chỉ muốn hỏi, mẫu thân ngươi chết thế nào? Những năm qua ngươi có điều tra rõ chưa?”

Cả người Lý Cẩm Dạ cứng lại. Hắn đã từng nghi ngờ nhưng chưa từng điều tra. Hắn cố gắng đè nén ngọn lửa đang cháy trong lòng, im lặng trong giây lát rồi nói: “Có lẽ là có kẻ nào đó muốn gây rối.”

A Cổ Lệ bật cười lạnh lẽo: “Muốn gây rối mà lại lôi ra một người đã chết hai mươi năm, một phi tử không được sủng ái để nói ư? A Dạ, ngươi từng sống ở Bồ Loại, ngươi phải biết thân thể người Bồ Loại chúng ta, đừng nói là bệnh, đến ho cũng hiếm. Cuối cùng tỷ ấy vì sao lại chết? Bệnh chết, bị hạ độc, bị ban chết bằng tấm lụa trắng dài ba thước, hay bị bóp cổ chết, hoặc là bị treo cổ mà chết?”

Lý Cẩm Dạ cảm giác sự bình tĩnh trong lòng mình đang bị phá vỡ từng chút. Chỉ một lời của A Cổ Lệ đã khiến hắn không còn giữ được sự lạnh lùng bên ngoài.

Cao Ngọc Uyên lo lắng nhìn hắn, trong lòng như sóng lớn cuồn cuộn, lại nghe A Cổ Lệ nói tiếp: “Khi đó ngươi còn nhỏ, có thể không nhớ, nhưng khi tin tức truyền đến Bồ Loại, ta không có đêm nào ngủ yên, ngay cả ban ngày chỉ chợp mắt cũng bị ác mộng làm tỉnh.”

A Cổ Lệ nhìn thẳng vào mắt Lý Cẩm Dạ, giọng nàng khàn khàn: “Chính ta đã tự tay mặc áo cưới cho tỷ ấy, tự tay tiễn tỷ tỷ đến nơi cách năm trăm dặm. Bây giờ, ta cũng phải tự mình báo thù cho tỷ tỷ. Ta muốn g**t ch*t tên cẩu hoàng đế đó!”

“A Cổ Lệ!” Cao Ngọc Uyên vội vàng ngắt lời: “Mọi chuyện không thể bồng bột như thế, sự thật còn chưa rõ, mà đúng lúc này lại bị khơi lên, ngộ nhỡ là người khác cố ý xúi giục, chẳng phải ngươi sẽ trúng kế sao?”

A Cổ Lệ lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu ta bồng bột, ta đã chẳng đứng đây lâu như vậy.”

Cao Ngọc Uyên cứng họng. Với tính cách của A Cổ Lệ, nếu muốn làm, nàng ấy đã mang người xông vào cung từ lâu rồi.

“A Dạ!” A Cổ Lệ nghiến răng, tiếng răng cắn chặt nghe ken két: “Việc này ngươi nhất định phải điều tra rõ cho ta. Nếu thật sự hắn là kẻ thù giết tỷ tỷ ta, cuộc hôn nhân này, ta dù thế nào cũng không chấp nhận. Dù phải liều mạng, ta cũng muốn lấy cái đầu của hắn!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.