🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trương Hư Hoài thật ra chẳng làm gì quá đáng, chỉ suýt chút nữa thì thiêu rụi nhà bếp của trạm dịch. Nếu không nhờ Lan Miểu phát hiện kịp thời, hất nguyên thùng nước lên bếp, thì ngọn lửa ấy chẳng biết sẽ lan lớn đến đâu.

“Thái y gia, làm ơn quay về đi, đừng có nghịch dại ở đây nữa, người bắt mạch thì giỏi, nhưng nấu nướng thì… thôi tha cho ta đi!”

Trương Hư Hoài ngẫm nghĩ một hồi, thấy lời hắn nói cũng có lý, bèn tạm thời quyết định “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, món nợ bị hắt nước ướt người này cứ ghi lại đã. Hắn hỏi: “Chẳng lẽ định để đại đương gia của ngươi đói bụng mà ngủ sao?”

Lan Miểu như thể mọc thêm đầu, chỉ biết bất lực vẫy tay, đám đầu bếp phía sau vội vàng chạy đến.

Trương Hư Hoài phủi tay: “Biết có đầu bếp từ sớm, thì lão phu cần gì phải tự mình động tay động chân?”

Lan Miểu: “…”. Cái tên họ Trương này, chính hắn đòi đích thân nấu một món quê nhà cho công chúa, giờ lại quay ra đổ thừa?

Trương Hư Hoài chẳng thèm để ý kẻ đang nghiến răng ken két kia, chẳng buồn che ô, cứ thế lao mình vào màn mưa.

Đúng là con giời! Lan Miểu chửi thầm trong bụng, đành vội vàng đuổi theo.

Sắp đến viện của công chúa, Trương Hư Hoài bỗng khựng lại, lập tức biến thành một văn nhân nho nhã, chậm rãi bước từng bước một.

Trong sân, A Cổ Lệ tay cầm đao luyện một bài đao pháp giữa trời mưa, như để phát tiết nỗi căm giận chẳng biết trút vào đâu.

Vừa dứt chiêu cuối, nàng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Đẹp lắm.”

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trương Hư Hoài khoanh tay đứng đó, ánh mắt đầy tinh quái mà ngó nàng chằm chằm.

“Muốn luyện đao cũng phải ăn no cái đã. Mưa ở Thành Tứ Cửu không giống mưa ở Bồ Loại đâu, lạnh buốt thấu xương. Nàng cũng có tuổi rồi, dầm mưa vậy không nổi đâu.”

A Cổ Lệ đột nhiên ngứa ran lòng bàn tay như bị ghẻ… hắn dám nói nàng “có tuổi”?! Chỉ muốn vung đao lên chém một phát cho hả!

Trương Hư Hoài lướt tới trước mặt nàng, chưa đợi nàng mở miệng đã tranh trước: “Vào phòng đi, ta bắt mạch cho. Ừm… chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng, đừng vì người đã khuất mà giày vò bản thân. Họ ở trên trời chẳng thấy được đâu, chỉ làm khổ những kẻ còn sống như ta thôi.”

“Trương Hư Hoài! Câm mồm cho ta!”

Trương Hư Hoài chau mày nghĩ bụng: Nếu đổi người khác bảo ta im, xem ông đây có cho hắn uống độc không!

“Ta nói nàng này… có thể… à… nói năng dịu dàng chút được không? Con gái con đứa mà cứ trợn mắt nắm tay là sao? Nào…”

A Cổ Lệ ngẩn ra, cúi đầu nhìn tay mình. Trương Hư Hoài đang nắm lấy cánh tay nàng.

Nàng nào hay biết, vốn dĩ hắn định nắm tay nàng cơ, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh kia thì sợ quá, chuyển sang nắm tay áo cho chắc!

“Vào phòng!”

Trương Hư Hoài không nói hai lời, kéo thẳng nàng vào phòng.

“Người đâu, chuẩn bị nước nóng, công chúa muốn tắm!”

A Cổ Lệ: “…”

Trương Hư Hoài nhìn sắc mặt đoán lòng người đã đến mức thuần thục, thấy trong mắt nàng vừa lộ ra lửa giận, hắn đã nhanh tay nhanh miệng, ra vẻ nghiêm túc: “Nàng mà ốm ra, chín phần mười trong cung sẽ lại sai ta đến. Đến lúc đó nàng chẳng phải càng khó chịu sao? Thà chịu ta một lần, đỡ phải thấy mặt ta mười lần.”

“Họ Trương kia!!” A Cổ Lệ nghiến răng.

“Gọi ai đó? Không biết lớn nhỏ!”

Trương Hư Hoài nheo mắt cười: “Ta nói rồi, gọi ta là Hư Hoài. Nếu thấy hai chữ đó gọi mệt quá, gọi Tiểu Hoài cũng được.”

“Sao không gọi là Tiểu Hư luôn đi?” A Cổ Lệ phản ứng cực nhanh.

“Cái này…” Trương Hư Hoài đỏ mặt, cúi đầu nói “Ông đây thận tốt lắm!”

A Cổ Lệ bị tên này chọc cho gan muốn nổ tung, đang định mắng thì…

“Hắt xì! Hắt xì!”

Lúc ấy, có người hầu đem nước nóng vào, Trương Hư Hoài ngẩng đầu, làm bộ hào hiệp nói: “Muốn ta giúp nàng cởi y phục không?”

“Cút……”

Kèm theo tiếng thét giận dữ, Trương thái y bị đá văng ra ngoài, ngồi bệt dưới đất, vẫn ung dung kéo dài giọng: “Ta còn chưa nói xong mà nàng đã đá rồi. Ta muốn nói là… muốn ta giúp nàng cởi y phục ư? Không đời nào! Nam nữ thụ thụ bất thân!”

Thân cái đầu ngươi!

A Cổ Lệ rủa thầm, đóng sập cửa lại, cởi áo ra, ngâm mình vào thùng gỗ.

Hơi nóng vừa trào lên, tim nàng lại đập nhanh một nhịp. Không biết vì sao, bị cái tên họ Trương kia quấy rối một trận, oán khí trong lòng lại tiêu tan không ít.

Nghĩ đến cú đá vừa rồi mình ra tay cũng chẳng nhẹ, nàng kêu với ra ngoài: “Ngươi mau cút về đi, mười lăm tháng bảy âm phủ mở cửa, đừng lang thang giữa đêm. Cái thân hình như ngươi, chưa chắc đỡ nổi nửa con nữ quỷ.”

Trương Hư Hoài chẳng hiểu sao lại buột miệng trả lời: “Chỉ cần đủ để nàng quấn lấy là được.”

Tên khốn nạn này! Không thể nào đối xử tử tế với hắn được, A Cổ Lệ âm thầm nghĩ.

Trời nóng, nàng chẳng ngâm lâu, ra khỏi phòng thì thấy sân vắng tanh.

“Lão già kia đâu rồi?”

Lan Miểu tiến lên: “Đã quay về vương phủ rồi ạ.”

Quay về?

A Cổ Lệ cười nhạt. Chắc chắn tên này sợ nàng ra tay lần nữa nên chạy còn nhanh hơn thỏ!

“Hắt xì! Hắt xì!”

Trương Hư Hoài vừa hắt hơi vừa nhăn mũi lại. Trong bụng thầm nghĩ: hắt xì hai lần, chắc chắn là nàng đang nghĩ đến hắn.

Xe ngựa chạy như bay giữa đêm. Dù đã là giới nghiêm, nhưng là xe của ngự y, ai dám cản?

Về tới vương phủ, gác cổng giật nảy mình, chẳng phải nói hôm nay Thái y không về sao?

“Đi gọi vương phi dậy, bắt mạch cho ta…” Trương Hư Hoài vừa dứt lời thì cả người ngã xuống đất.

“Thái y! Thái y! Mau, mau mời vương phi!”

Ngọc Uyên tới nơi thì Trương Hư Hoài đã được thay bộ đồ khô, chỉ còn tóc là vẫn ướt.

Ba ngón tay chạm lên cổ tay, lòng nàng trầm xuống, ánh mắt quét sang tên tiểu đồng thân cận.

Tiểu đồng mặc áo xanh gần như mếu: “Bẩm vương phi, từ khi công chúa chưa vào kinh, người đã có dấu hiệu không khỏe, đêm nào cũng trằn trọc. Mấy hôm nay lại thường xuyên than vãn. Lúc về phủ thì ướt như chuột lột, còn… còn có một mảng bầm lớn sau lưng, chắc bị người ta đá!”

Ngọc Uyên trầm mặc.

Sư phụ nàng ngoài mặt thì lông bông, chẳng nói lời nào cho ra hồn, nhưng trong lòng lại tình nghĩa sâu nặng.

Chỉ cần nhìn cách hắn chăm sóc Lý Cẩm Dạ bao năm không rời không bỏ, là biết rõ.

A Cổ Lệ chính là chấp niệm bao năm của hắn. Nàng vào kinh, hắn vừa mong ngóng, vừa lo lắng. Lo nàng không quen với cuộc sống nơi đây, lại sợ nàng bị người khác ức h**p. Lo lắng chất chồng, bệnh tự nhiên mà đến.

Lại thêm chuyện ban nãy, mưa đêm nay, cú đá đó… có thể trụ được tới lúc này cũng đã là nhờ thân thể hắn còn tốt.

Không nói thêm lời nào, Ngọc Uyên lập tức kê đơn, sai người đi lĩnh thuốc. Trong lúc chờ, nàng châm cứu.

Mấy mũi xuống, Trương Hư Hoài từ từ tỉnh lại, nắm tay nàng, miệng lẩm bẩm: “A Cổ Lệ… đừng vì người đã khuất mà giày vò bản thân.”

Ngọc Uyên khựng lại, vành mắt ửng đỏ.

Đêm ấy, mây che trăng, mưa rơi lất phất.

Có người đau, có người bệnh, có người đứng trong bóng tối xem kịch, có người ra sân khấu diễn trò.

Ai là người trong vở, ai là người ngoài cuộc, nào ai nói rõ cho được?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.