Trương Hư Hoài thật ra chẳng làm gì quá đáng, chỉ suýt chút nữa thì thiêu rụi nhà bếp của trạm dịch. Nếu không nhờ Lan Miểu phát hiện kịp thời, hất nguyên thùng nước lên bếp, thì ngọn lửa ấy chẳng biết sẽ lan lớn đến đâu.
“Thái y gia, làm ơn quay về đi, đừng có nghịch dại ở đây nữa, người bắt mạch thì giỏi, nhưng nấu nướng thì… thôi tha cho ta đi!”
Trương Hư Hoài ngẫm nghĩ một hồi, thấy lời hắn nói cũng có lý, bèn tạm thời quyết định “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, món nợ bị hắt nước ướt người này cứ ghi lại đã. Hắn hỏi: “Chẳng lẽ định để đại đương gia của ngươi đói bụng mà ngủ sao?”
Lan Miểu như thể mọc thêm đầu, chỉ biết bất lực vẫy tay, đám đầu bếp phía sau vội vàng chạy đến.
Trương Hư Hoài phủi tay: “Biết có đầu bếp từ sớm, thì lão phu cần gì phải tự mình động tay động chân?”
Lan Miểu: “…”. Cái tên họ Trương này, chính hắn đòi đích thân nấu một món quê nhà cho công chúa, giờ lại quay ra đổ thừa?
Trương Hư Hoài chẳng thèm để ý kẻ đang nghiến răng ken két kia, chẳng buồn che ô, cứ thế lao mình vào màn mưa.
Đúng là con giời! Lan Miểu chửi thầm trong bụng, đành vội vàng đuổi theo.
Sắp đến viện của công chúa, Trương Hư Hoài bỗng khựng lại, lập tức biến thành một văn nhân nho nhã, chậm rãi bước từng bước một.
Trong sân, A Cổ Lệ tay cầm đao luyện một bài đao pháp giữa trời mưa, như để phát tiết nỗi căm giận chẳng biết trút vào đâu.
Vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910488/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.