Phủ Vệ Quốc công.
Tô Trường Sam một cước đá văng cửa phòng của Lý thị, Lý thị đang nằm trên giường hét lên một tiếng kinh hãi, suýt chút nữa thì ngất đi.
Vệ quốc công vén màn lên nhìn, thấy là cái đứa nghiệt tử trong nhà mình, cổ họng lăn mấy vòng, cuối cùng cũng nuốt lời mắng chửi xuống bụng.
Chẳng mấy chốc, hai cha con một người ngồi nghiêm chỉnh, một người ngả ngớn dựa lười trên ghế.
Vệ quốc công nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nói: “Có gì nói nhanh, có rắm thì thả lẹ, đừng có nửa đêm nổi điên!”
Tô Trường Sam chậm rãi ngồi dậy, môi mỏng như một đường kẻ, nói: “Cha, con muốn hỏi người một chuyện: Thân mẫu của Lý Cẩm Dạ… đã mất như thế nào?”
Vệ quốc công âm thầm quay đầu đi chỗ khác, thầm nghĩ: Quả nhiên, đêm hôm khuya khoắt mà thằng nhãi này lên cơn thì cũng lôi ông ra hứng gió là đúng rồi.
“Ta là người đặt phong lưu vui vẻ lên hàng đầu, việc tổ tiên truyền lại xếp sau. Hôm nay có rượu thì hôm nay say, chuyện bên ngoài ta không màng, chuyện trong cấm cung sao ta biết được? Giờ đã muộn rồi, nghỉ sớm đi.”
Tô Trường Sam khẽ cười, tay hất nhẹ, nhấc một nghiên mực trên bàn, ngắm nghía trái phải như thể đang mê mẩn.
Đột nhiên, tay buông ra, “rắc” một tiếng, nghiên mực vỡ nát tan tành.
Vệ quốc công nổi da gà, chỉ hận không thể quay ngược thời gian hai mươi năm về trước mà b*p ch*t cái tên nghiệt chủng này từ trong tã.
Tô Trường Sam vẫn mặt dày thản nhiên nói: “Cha có năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910489/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.