Mười năm tương tư, một sớm tan mộng.
Nói cho đúng thì Trương Hư Hoài cũng chẳng phải hạng trai trẻ non dạ, hắn đã chứng kiến không ít chuyện nam nữ yêu đương, biết rõ thế nào là chuyện thế gian. Nhưng kiểu “nàng đã vô tình, ta đây xin thôi” ấy, hắn thật sự chẳng làm nổi với A Cổ Lệ.
Cả đời này cũng không làm nổi.
Đã không làm nổi thì chỉ còn cách mặt dày mà làm thôi, mặc xác lão hoàng đế có đồng ý hay không, cứ xin cưới trước đã rồi tính tiếp.
Bảo Càn đế cười lạnh: “Thái y định bỏ trẫm mà đi à?”
Tất nhiên là muốn bỏ rồi. Ở cạnh quân vương chẳng khác nào sống cạnh hổ, huống chi hắn còn biết rõ kết cục cuối cùng của ông nội mình.
Trương Hư Hoài chắp tay nói: “Bệ hạ, thần không nỡ rời xa người, chỉ là giờ đây trong kinh chẳng ai dám vào Bồ Loại, bệ hạ đã lỡ buông lời vàng ngọc, thần nghĩ bản thân từng ở Bồ Loại một thời, cho nên mới…”
Bảo Càn đế lạnh mắt nhìn hắn, rồi bật cười, vậy mà lại không nổi giận, chỉ nói: “Chưa đến lượt thái y nhà ngươi lấy thân ra mạo hiểm đâu, lui xuống đi.”
“Thần tuân chỉ!” Trương Hư Hoài cúi người lui ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Bảo Càn đế liếc mắt sang Lý công công đang cúi đầu đứng yên bên cạnh.
Lý công công vội vàng tiến lên: “Bệ hạ?”
“Tính tình kẻ này và tổ phụ hắn khác nhau một trời một vực, nhưng có một điểm thì lại giống hệt.”
Lý công công ngẩn người, không biết nên tiếp lời thế nào.
…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910496/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.