Mẫ thị có tức không?
Tất nhiên là tức.
Nhưng nghĩ lại, dù gì Cố thị cũng là đại bá mẫu của nàng ấy, con trai con gái của bà ấy tuy không phải cùng mẹ sinh ra với con bà, nhưng cũng là đường huynh đường tỷ, khác gì ruột thịt đâu?
Mấy người còn chẳng với tới nổi, lại lấy chuyện này ra để làm bà tức, bà có cần phải tức không?
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng khi thấy con gái mình tung tăng chạy vào phòng, ánh mắt Mẫn thị cũng trầm xuống.
Con gái bà đã bốn tuổi rồi, vậy mà đến cái tên đàng hoàng cũng chưa có. Mãi mới nhờ được Đại gia, Đại gia lại đi cầu xin Lão gia, Lão gia mới chịu ban cho hai chữ “Ngọc Thục”.
Tên thì có rồi, nhưng vẫn không được ghi vào gia phả Tạ gia. Một câu của Lão gia đã chặn hết mọi đường lui: “Con bé này, ta nên ghi vào tên nhánh nhị phòng hay đại phòng đây?”
Không cần lời nói cay nghiệt, chỉ một câu cũng đủ tát vào mặt rồi.
Tát liên tiếp như thế, Mẫn thị chẳng đau cho mình, mà đau cho con gái. Nhưng bà có thể làm gì đây? Ngay từ ngày bà chọn ở bên Tạ Đại gia, chẳng phải đã nên đoán trước có ngày hôm nay sao?
Giờ cũng coi như đã đứng vững trong đại phòng, Đại gia sủng ái bà, áo cơm chẳng thiếu. Bà không tranh, không giành, cứ an phận sống ngày qua ngày, Cố thị cũng chẳng nắm được nhược điểm gì của bà. Tâm tư bà giờ chỉ đặt vào chuyện nuôi dạy con gái cho tốt, đó mới là chuyện chính đáng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910498/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.