Ngày hai mươi tư tháng tám, lại đến mùa thu thêm một năm.
Đội đón dâu rầm rộ tiến vào phủ Vĩnh Xương hầu giữa tiếng kèn vang dội. Tạ Dịch Vi cưỡi ngựa cao to, đầu đội mão cưới, thân mặc hỷ phục vừa người, dưới ánh nắng thu rực rỡ đến chói mắt.
Sau lưng hắn là chiếc kiệu hoa tám người khiêng.
Khi đội ngũ rước dâu đi ngang qua, giữa đám đông đang chen nhau xem náo nhiệt, Tô Trường Sam đột nhiên mỉm cười, rồi phe phẩy cây quạt trong tay, bước đi nhàn nhã.
Đại Khánh và Nhị Khánh lập tức đi theo sau, không hiểu sao thiếu gia vừa rồi cười một cái, lại như chất chứa tâm sự muốn nói lại thôi, khiến bọn họ không dám rời khỏi nửa bước!
Tân nương vào phủ, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường (một lạy trời đất, hai lạy cha mẹ).
Nhưng trên vị trí cao đường lại không có ai, chỉ có bài vị của Hàn lão tiên sinh.
“Lạ thật, thân phụ của tam gia chẳng phải còn sống sao?”
“Đã lâu không qua lại rồi, mấy năm trước tam gia bị đuổi ra khỏi Tạ gia.”
“Trời ơi, mồ mả tổ tiên Tạ gia vừa mới khói xanh bốc lên thì sao lại đuổi ra ngoài chứ? Đúng là mù mắt, không phân phải trái. Thấy không, mấy người phụ giúp bên ngoài đều là người của vương phủ đấy.”
“Tạ Tam gia và phủ An Thân Vương quan hệ chẳng tầm thường đâu. Nghe nói bên vương phủ còn mở một viện riêng cho tam gia ở nữa đó!”
Tạ Đại thiếu phu nhân Quản thị, nghe những lời bàn tán xung quanh thì đỏ bừng cả mặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910520/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.