“A Uyên, lên xe rồi nói!” Tạ Dịch Vi ra hiệu, nơi này không tiện nói chuyện.
Cao Ngọc Uyên chỉ tay: “Sao ngươi lại tới? Thân thể thế này mà…”
“Đã mấy ngày không gặp Mộ Chi, dù có phải bò cũng phải tới nhìn một cái. Lên xe đi!”
Ba người cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa, may mà trong xe rất rộng rãi.
Tạ Dịch Vi ngồi giữa, Tô Trường Sam vừa lên xe đã tựa nửa người vào đệm gấm, mới đứng một lát thôi mà cơ thể đã chịu không nổi.
Cao Ngọc Uyên kể sơ qua tình hình của sư phụ, rồi thúc giục: “Mau nói xem bên ngoài thế nào rồi?”
Bên ngoài còn thế nào nữa!
Trời đất nước Đại Tân, chỉ sau một đêm đã biến đổi đến mức không ai kịp trở tay.
Sáng dậy, ai ai cũng phát hiện phủ Phúc Vương bị niêm phong, phủ Ninh Quốc Công cũng bị xét nhà, ngục Đại Lý Tự và Hình Bộ chật ních người khóc than thảm thiết.
Tường đổ thì ai cũng đẩy, trống hỏng thì vạn người đánh.
Văn võ bá quan không ai là không trở mặt, tấu chương luận tội Lý Cẩm Hiên và Lục Trưng Bằng bay như tuyết đến long án, thậm chí cả những chuyện cũ tám trăm năm trước cũng bị họ moi ra.
Giờ đây ai từng có dính líu đến hai phủ đó đều lo lắng không yên, co rúm trong phủ, không dám ra ngoài, sống những ngày tháng lo sợ đến rụt rè.
Cao Ngọc Uyên quay sang nhìn Tô Trường Sam: “Giang Nguyên Hanh giờ chắc đang sợ đến run lẩy bẩy.”
Tô Trường Sam cười nhạt: “Để hắn run thêm vài ngày nữa, bổn thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910603/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.