🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Cẩm Dạ siết chặt lòng bàn tay, mồ hôi lạnh thấm ra giữa những đường vân tay.

“Phụ hoàng, hoàng huynh không phải là loại người như thế, nhất định là bị tiểu nhân bên cạnh xúi giục, mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt bệnh tật của Bảo Càn Đế lập tức hằn thêm mấy nếp nhăn.

Ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Thế gian này tiểu nhân bỉ ổi thì nhiều, nhưng nhiều hơn là loại ngụy quân tử miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Trẫm làm cha hắn hai mươi mấy năm, lại không ngờ rằng…”

Bảo Càn Đế không nói tiếp, chỉ mệt mỏi phất tay: “Thôi, chuyện này do ngươi mà khởi, cũng nên do ngươi mà kết thúc. Ngươi thay trẫm đi hỏi hắn, hai mươi mấy năm qua, trẫm có chỗ nào đối xử không phải với hắn?”

“Nhi thần tuân chỉ!”

Lý Cẩm Dạ đứng dậy, đúng lúc đó Lý công công bưng chén thuốc vừa sắc xong đến, hắn đón lấy, tự mình nếm trước một ngụm rồi mới đút cho Bảo Càn Đế uống.

Bảo Càn Đế nhìn hắn thổi một ngụm, đút một ngụm, lòng chợt dâng lên cảm giác mơ hồ khó nói.

Không lâu trước đây, Lý Cẩm Hiên cũng quỳ bên giường như thế, dáng vẻ hiếu thuận, tận tâm hầu bệnh, kết quả thì sao?

Kết quả là, vừa xoay người đã nguyền rủa ông chết sớm!

Cái bọn họ hiếu thuận đâu phải là ông, rõ ràng là cái ngai vàng kia!

Bảo Càn Đế nghĩ đến đây, lòng lạnh như tro tàn, ngay cả nửa ngụm thuốc cũng không nuốt nổi.

Lý Cẩm Dạ chần chừ một lúc rồi nói: “Phụ hoàng, nếu người tin A Uyên, vậy hãy để nàng bắt mạch cho người một lần. Thuốc này nhi thần vừa nếm thử, đắng quá.”

Lời nói tuy uyển chuyển, nhưng ý đã rõ ràng. Bảo Càn Đế im lặng không nói gì.

Lý công công thấy sắc mặt hoàng đế thì cũng khuyên: “Hoàng thượng, y thuật của An Thân Vương phi là do Trương Thái y truyền thụ. Xin hoàng thượng hãy nghe lời khuyên của vương gia một lần.”

Trên đời này, chẳng có đế vương nào là không mong sống lâu trăm tuổi, thiên thu vạn đại. Bảo Càn Đế thở dài yếu ớt: “Thôi được rồi, truyền An Thân Vương phi vào bắt mạch cho trẫm!”

Lý công công mừng rỡ: “Lão nô đi ngay!”

“Để nhi thần đi, bên người phụ hoàng không thể thiếu người hầu, nhất là công công.”

“Vậy… lão nô sẽ tiễn An Thân Vương ra ngoài, Vương gia, mời!”

Lý Cẩm Dạ đứng dậy, hành lễ lần nữa rồi lui ra khỏi nội điện.

Vừa bước ra khỏi đại điện, hắn khựng lại, cách đó mấy trượng, Lục hoàng hậu trong bộ phượng bào đang quỳ trên nền đá xanh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.

Lý Cẩm Dạ bước tới, khom người hành lễ: “Nương nương an khang!”

Giữa hai hàng mày Lục hoàng hậu không giấu nổi oán hận, nghiến răng ken két.

Chỉ sau một đêm, trời đất đảo lộn. Đây là lần đầu tiên bà ta cảm thấy người đàn ông luôn tỏ ra khiêm tốn, điềm đạm trước mặt mình, lại sâu không lường được đến thế.

Lý Cẩm Dạ hành lễ xong, không liếc nhìn bà lấy một cái, bước thẳng xuống bậc thềm.

Kết cục của Lục hoàng hậu, hắn đã an bài xong rồi lãnh cung, lạnh lẽo, chính là nơi bà ta sẽ kết thúc đời mình.

“Lý Cẩm Dạ!”

Tiếng bà ta khàn đặc như đao kiếm gỉ sét cọ xát vào nhau, gào lên đau đớn: “Có phải là ngươi, có phải là ngươi không?”

Lý Cẩm Dạ coi như không nghe thấy, bước chân không dừng lấy một khắc.

Lục hoàng hậu nhìn theo bóng lưng hắn, đôi mắt tràn đầy cuồng loạn như muốn rỉ máu: “Là ngươi, nhất định là ngươi, bổn cung nguyền rủa ngươi không được chết yên ổn!”

Lý công công đứng bên trong ngưỡng cửa nhìn thấy hết thảy, chờ An Thân vương đi xa rồi mới quay lại trước mặt hoàng đế.

“Hoàng thượng, vừa rồi lão nô tiễn An Thân Vương thì thấy hoàng hậu đang quỳ ngoài kia, trời lạnh thế này cứ quỳ mãi cũng không phải chuyện, hoàng thượng…”

“Để bà ta về đi, trẫm không muốn nhìn thấy bà ta.”

“Tuân chỉ!”

“Khoan đã!”

Lý công công ngẩng đầu: “Hoàng thượng?”

Ánh mắt Bảo Càn Đế chợt lạnh lẽo: “Thay trẫm nói với bà ta một câu!”

Gió lạnh lùa qua, Lý công công đến trước mặt hoàng hậu: “Nương nương, hoàng thượng bảo người trở về đi.”

Lục hoàng hậu thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Lý công công, bổn cung không về! Bổn cung có rất nhiều điều muốn nói với hoàng thượng. Hiên nhi bị oan, bổn cung phải kêu oan thay con!”

Lý công công lắc đầu: “Nương nương, hoàng thượng có dặn lão nô chuyển lời đến người, ‘Thật tiếc cho nét chữ đẹp của Phúc vương!’”

Lời nói như lưỡi dao bén, cứa thẳng vào đôi mắt Lục hoàng hậu.

Bà ta mềm nhũn ngã ngồi trên nền đá xanh. Im lặng giây lát, bà ta đột nhiên ngửa cổ gào lên thảm thiết: “Hoàng thượng! Nó là con ruột của ngài đó!”

Trong nội điện.

Cao Ngọc Uyên gật gà gật gù như gà mổ thóc, đang mơ màng ngủ gật.

Lúc này, nàng nghe có tiếng người gọi: “A Uyên.”

Nàng giật mình bật dậy, đứng dậy quá nhanh nên mắt tối sầm lại, cơ thể lảo đảo. Lý Cẩm Dạ đã kịp đỡ lấy nàng.

“Nàng bệnh rồi à?”

“Ngày nào cũng lo sợ nơm nớp, không bệnh mới lạ.” Cao Ngọc Uyên nâng mặt hắn lên xem, cảm thấy khuôn mặt ấy lại gầy đi không ít.

“Bên ngoài thế nào rồi? Ta bị nhốt ở đây, chẳng biết gì cả!”

Lý Cẩm Dạ cười: “Ngốc à, ta đứng trước mặt màng thế này, chẳng lẽ còn đoán không ra sao?”

“Phúc vương…”

“Đã bị xử lý rồi, phủ Quốc công Lục gia cũng vậy.”

Cao Ngọc Uyên ôm ngực, tim đập thình thịch, thở phào một hơi dài. Nhưng hơi thở chưa dứt, nàng lại như sực nhớ ra điều gì: “Lý Cẩm Dạ, ta hỏi chàng, độc của sư phụ trúng… rốt cuộc là…”

Lý Cẩm Dạ đặt ngón trỏ lên môi nàng: “Hoàng thượng truyền nàng đến bắt mạch, trước tiên hãy cứu Trương Hư Hoài ra khỏi nguy kịch đã, xong rồi ta đưa nàng về vương phủ. Chuyện gì nặng nhẹ nàng tự biết, trong lòng có gì nghi ngờ, tạm gác lại. Đừng hỏi ở đây… vách có tai.”

Đôi mắt Cao Ngọc Uyên tròn xoe, nhìn chằm chằm hắn mấy giây rồi nhẹ gật đầu.

Vài châm hạ xuống, Trương Hư Hoài chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra đã thấy Lý Cẩm Dạ đứng trước giường, khẽ gật đầu mỉm cười với hắn, hắn lập tức yên tâm.

Cao Ngọc Uyên theo thái giám vào tẩm cung, không dám nhìn ngang ngó dọc, quỳ xuống bắt mạch. Ba ngón tay đặt lên, nàng đã biết rõ trong lòng.

Nàng làm theo lời dặn của Lý Cẩm Dạ, nói: “Bệnh của hoàng thượng cần dùng thuốc mạnh. Nếu hoàng thượng tin tưởng, thần thiếp xin kê đơn ngay; nếu hoàng thượng còn nghi ngờ, thì sư phụ thần thiếp vừa tỉnh lại, chờ người hồi sức rồi sẽ bắt mạch lại cho người.”

Lý công công vội vàng nói: “An Thân vương phi, xin mời đến ngoài điện kê đơn.”

Cao Ngọc Uyên hành lễ, rồi đến điện ngoài viết đơn thuốc. Viết xong, Lý công công đem vào, một lát sau lại quay ra.

“Hoàng thượng nói: Vương phi vất vả rồi, hãy về phủ nghỉ ngơi đi.”

Cao Ngọc Uyên cúi chào, rồi được thái giám dẫn rời khỏi cung.

Lúc này, Lý Cẩm Dạ đang đợi nàng bên ngoài. Thấy nàng đi đến, hắn đưa tay nắm lấy tay nhỏ của nàng, dẫn nàng đi nhanh về phía trước.

Hắn đi không chậm, Cao Ngọc Uyên phải bước nhanh mới đuổi kịp. Nàng ngờ vực kéo tay áo hắn, ý muốn hỏi: mọi việc ổn rồi, còn gấp gáp làm gì?

Lý Cẩm Dạ hạ giọng nói: “Chốn thâm cung này, âm hồn lởn vởn khắp nơi, ta không muốn để nàng ở lại đây dù chỉ một khắc.”

Cao Ngọc Uyên ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng nghĩ: chàng đã quyết giành lấy vị trí kia, sau này chẳng phải ngày nào cũng phải ở đây sao?

Bên ngoài cổng cung, trừ Giang Phong, còn có Tạ Dịch Vi và Tô Trường Sam đang chờ bên xe ngựa.

Lý Cẩm Dạ không bước qua khỏi cổng, mà quay đầu, nhìn sâu vào Cao Ngọc Uyên một cái: “A Uyên, đi thôi!”

Cao Ngọc Uyên cau mày, luyến tiếc nhìn hắn: “Vậy… chàng về sớm nhé!”

Lý Cẩm Dạ dịu dàng mỉm cười với nàng, rồi quay người, bước nhanh về phía thâm cung đầy ma quỷ…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.