Lý Cẩm Dạ siết chặt lòng bàn tay, mồ hôi lạnh thấm ra giữa những đường vân tay.
“Phụ hoàng, hoàng huynh không phải là loại người như thế, nhất định là bị tiểu nhân bên cạnh xúi giục, mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bệnh tật của Bảo Càn Đế lập tức hằn thêm mấy nếp nhăn.
Ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Thế gian này tiểu nhân bỉ ổi thì nhiều, nhưng nhiều hơn là loại ngụy quân tử miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Trẫm làm cha hắn hai mươi mấy năm, lại không ngờ rằng…”
Bảo Càn Đế không nói tiếp, chỉ mệt mỏi phất tay: “Thôi, chuyện này do ngươi mà khởi, cũng nên do ngươi mà kết thúc. Ngươi thay trẫm đi hỏi hắn, hai mươi mấy năm qua, trẫm có chỗ nào đối xử không phải với hắn?”
“Nhi thần tuân chỉ!”
Lý Cẩm Dạ đứng dậy, đúng lúc đó Lý công công bưng chén thuốc vừa sắc xong đến, hắn đón lấy, tự mình nếm trước một ngụm rồi mới đút cho Bảo Càn Đế uống.
Bảo Càn Đế nhìn hắn thổi một ngụm, đút một ngụm, lòng chợt dâng lên cảm giác mơ hồ khó nói.
Không lâu trước đây, Lý Cẩm Hiên cũng quỳ bên giường như thế, dáng vẻ hiếu thuận, tận tâm hầu bệnh, kết quả thì sao?
Kết quả là, vừa xoay người đã nguyền rủa ông chết sớm!
Cái bọn họ hiếu thuận đâu phải là ông, rõ ràng là cái ngai vàng kia!
Bảo Càn Đế nghĩ đến đây, lòng lạnh như tro tàn, ngay cả nửa ngụm thuốc cũng không nuốt nổi.
Lý Cẩm Dạ chần chừ một lúc rồi nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910602/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.