Tạ đại gia nhìn thẳng vào mắt con trai, trong mắt tràn đầy oán giận: Con trai à, ngươi không nhìn ra là ta đang vì con cháu mà tích phúc sao? Chỉ cần tam thúc quay về Tạ gia, hắn dám không chăm lo cho các ngươi à?
Tạ Thừa Quân thoáng cái đã nhìn thấu tâm tư của ông ta, giận dữ nói: “Không cần Quản gia, không cần tam thúc, con cũng có thể chống đỡ được thể diện của Tạ gia. Phụ thân à, người không thể giành chút thể diện vì con sao?”
“Ngươi… ngươi…”
Tạ đại gia bị chính con trai mình quát cho nghẹn lời, không nói được nửa câu.
Ông ta đờ đẫn nhìn vào mắt con, cảm nhận rõ sự phẫn nộ trong đôi mắt đen thẳm ấy đã nặng đến mức không thể dùng lời để diễn tả.
Ông ta thở hổn hển mấy hơi, xoay đầu bỏ đi, chẳng nói thêm một lời.
Nhưng Cao Ngọc Uyên đâu dễ để ông ta rời đi, nàng liếc mắt ra hiệu cho Giang Phong, trường kiếm lập tức chắn ngang trước mặt ông ta.
Tạ đại gia nhìn lưỡi kiếm sáng loáng, lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Cao Ngọc Uyên, ngươi… ngươi muốn làm gì?!”
“Không làm gì cả.”
Cao Ngọc Uyên bình tĩnh nhìn ông ta: “Ta chỉ muốn hỏi, để Tam gia quay về Tạ phủ rốt cuộc là ý của ai? Nếu không nói rõ ràng, cửa linh đường này, ta để ông nằm mà ra!”
Tạ đại gia theo bản năng run lẩy bẩy, lưng lạnh toát mồ hôi, run rẩy liếc nhìn Cao Ngọc Uyên một cái: “Ngươi dám!”
Giang Phong đâu phải hạng hiền lành, lưỡi kiếm tiến thêm nửa tấc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910625/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.