Cao Ngọc Uyên không phải coi thường Bích di nương. Bích di nương là người thật thà, hiền hậu, tâm địa cũng không xấu, nhưng khuyết điểm nằm ở chỗ xuất thân của bà ta.
Thân phận a hoàn đã giới hạn tầm nhìn và khí độ của bà ta, thứ bà ta nhìn thấy chỉ là những chuyện trước mắt, chật hẹp trong một góc trời nhỏ bé. Nếu không, sao lại có câu “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì chỉ biết đào hang” được lưu truyền chứ?
Chỉ nhìn việc Nhị tỷ trước kia làm ra ngay trước mắt bà ta mà không bị ngăn cản, Cao Ngọc Uyên đã quyết không để Bích di nương nhúng tay vào việc nuôi nấng đứa trẻ đó.
Thế nhưng Bích di nương lại không tự biết mình, còn cố tình nhờ Giang Đình chuyển lời, rằng bà ta bằng lòng vào vương phủ làm a hoàn lao động nặng nhọc, chỉ để được ở bên cạnh cháu ngoại.
Cao Ngọc Uyên nghĩ đến việc bà ta vừa mất con gái, không muốn nói quá nặng lời, nên khéo léo từ chối. Nhưng Bích di nương dường như không cam tâm, nhiều lần quỳ xin Giang Đình cầu xin thay bà ta.
Giang Đình hiểu tính tiểu thư, biết nàng nói một là một, chẳng buồn chuyển lời. Nhưng ông không nói, không có nghĩa là nàng không biết.
Vì thế, chuyện đi hay ở của Bích di nương bắt đầu trở thành mối bận tâm trong lòng Cao Ngọc Uyên. Nàng cố ý dặn La ma ma nhắc chuyện của Bích di nương trước mặt phu nhân Tạ gia, thăm dò phản ứng từ Tạ phủ.
Giờ thì tốt rồi, Tạ phủ bằng lòng giữ bà ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910637/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.