Sau khi uống xong một tuần trà, Cao Ngọc Uyên bắt mạch cho Giang Đình.
Bắt mạch xong, tâm trạng vừa được xoa dịu đôi chút lại tụt xuống đáy.
“Tiểu thư à, sống chết do trời định, phú quý tại mệnh, lão nô đã nhìn thông rồi, người cũng nên buông xuống.” Giang Đình vẫn cười tươi rói, chẳng để tâm gì đến sức khỏe bản thân.
Cao Ngọc Uyên nhìn mái tóc đã bạc trắng của ông, trong lòng nghĩ: Đời người có quá nhiều thứ không thể giữ lại, mà thứ đầu tiên không thể giữ, chính là con người.
Cha chết rồi, mẹ chết rồi, nhị tỷ cũng chết rồi, người tiếp theo e là Giang Đình.
Như một bữa tiệc rượu, mọi người uống xong thì lần lượt rời đi, ai về chốn nấy, còn điều nàng mong muốn, nghe thì đơn giản nhưng lại khó vô cùng…
Nàng chỉ mong bữa tiệc rượu này vĩnh viễn không tàn cuộc.
“Đi nào, lão nô tiễn tiểu thư ra phủ!”
Cao Ngọc Uyên cố nén chua xót trong mắt: “Theo ta về vương phủ ở vài ngày đi, coi như ta cầu xin người đấy!”
Giang Đình bật cười: “Dù là ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, lão nô quen tự do một mình rồi, không chịu được gò bó. Nếu có chết, cũng muốn chết trong nhà mình.”
“Đừng nói chết với chóc! Có ta ở đây, còn lâu mới đến lượt người!”
Giang Đình nhìn ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng của tiểu thư, lòng như gương sáng, chợt hạ giọng: “Lão nô không cầu gì khác, nếu ông trời có mắt, xin cho ta được tận mắt thấy vương gia ngồi lên ngôi vị đó, rửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910642/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.