Sự bình thản trên gương mặt Thẩm Thanh Dao không thể giữ được nữa, nàng bật thốt lên không suy nghĩ: “Vì sao chàng không muốn gặp ta?”
Cao Ngọc Uyên nét mặt vẫn thản nhiên lạnh nhạt, đáp: “Chuyện này, không nên hỏi ta. Ta chỉ là được nhờ chuyển lời.”
Thẩm Thanh Dao bật dậy, quỳ rạp xuống trước mặt Cao Ngọc Uyên, nghẹn ngào: “Vương phi, ta đã biết mình sai rồi. Những ngày qua, ta ăn chay niệm Phật, chỉ mong được sám hối lỗi lầm. Tam gia nghe lời người nhất, xin Vương phi, vì tình nghĩa nữ nhân với nhau, hãy thay ta nói đỡ một lời trước mặt Tam gia!”
“Tam phu nhân!” Cao Ngọc Uyên cúi đầu nhìn nàng: “Tam thúc còn nhờ ta chuyển lời rằng: danh phận Tam phu nhân vẫn sẽ mãi để lại cho ngươi, còn những thứ khác… đừng nghĩ tới nữa.”
Bàn tay Thẩm Thanh Dao giấu trong tay áo bất giác siết chặt thành nắm đấm.
Móng tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn đến nhức buốt tâm can. Gì mà đừng nghĩ tới nữa chứ?
Cao Ngọc Uyên đã truyền lời xong, rồi lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong người, đặt lên bàn: “Đây là tiền bổng lộc mấy tháng qua của Tam thúc, để lại dùng trong nhà. Ta xin cáo lui.”
Thẩm Thanh Dao quỳ lết vài bước, chắn trước mặt Cao Ngọc Uyên: “Xin Vương phi nói rõ! Rốt cuộc chàng có ý gì?”
Cao Ngọc Uyên từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ta vốn nghĩ Tam phu nhân là người thông minh, nói đến đây hẳn ngươi đã hiểu. Nhưng nếu ngươi cứ nhất quyết muốn rõ ràng, vậy ta nói thật: Tam thúc không muốn gặp lại ngươi nữa, nhưng vẫn để lại danh phận Tam phu nhân cho ngươi, coi như cho ngươi một chỗ dung thân.”
“Ta không cần hắn thương hại!” Thẩm Thanh Dao bật dậy khỏi đất, trong lòng như bị vật gì đó chặn lại, thở gấp nói: “Nếu đã muốn bỏ thì cứ bỏ, đừng dùng những lời hoa mỹ giả tạo ấy!”
“Đó không phải lời giả tạo.” Cao Ngọc Uyên bình thản nói: “Đó là lời thật lòng của thúc ấy. Tam phu nhân, cáo biệt.”
“Cao Ngọc Uyên!” Thẩm Thanh Dao đột nhiên hét lên: “Đây rốt cuộc là lời thật lòng của chàng, hay là của ngươi?”
Câu nói vừa ra khỏi miệng, không chỉ Thúy Nhi giật mình, ngay cả Vệ Ôn và A Bảo phía sau Cao Ngọc Uyên cũng biến sắc.
Thẩm Thanh Dao tuy là Tam phu nhân, trên vai vế thì lớn hơn Cao Ngọc Uyên một bậc, nhưng Cao Ngọc Uyên là thân vương phi, địa vị không thể xem thường. Cả Lục Hoàng hậu năm xưa gặp cũng phải kính cẩn gọi một tiếng An thân vương phi!
Cao Ngọc Uyên quay người lại, ánh mắt hơi lạnh đi: “Ngươi muốn nghe lời thật lòng của ta sao, Thẩm Thanh Dao?”
Khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã của Thẩm Thanh Dao méo mó đến biến dạng, nghiến răng: “Rất muốn nghe!”
Cao Ngọc Uyên cười nhạt, đôi mắt như họa hiện vẻ giễu cợt: “Ta có hai câu thật lòng: Một là ta hối hận vì cuộc hôn sự này. Hai là: Một lần biệt ly, rộng đường đôi ngả, ai nấy vui lòng.”
Toàn thân Thẩm Thanh Dao cứng đờ, lớp phấn trang điểm tinh tế cũng không che được sắc mặt tái nhợt của nàng.
Một lần biệt ly, rộng đường đôi ngả, ai nấy vui lòng?
Nghe thì văn vẻ, nói trắng ra chính là bị bỏ!
Cao Ngọc Uyên ngươi, vậy mà muốn Tam gia bỏ ta?
Thẩm Thanh Dao nghĩ đến đây, chẳng còn để tâm trước mặt là Vương phi hay Vương gia, liều mạng gào lên: “Còn một câu thật lòng ngươi chưa nói!”
“Gì cơ?”
“Phủ Tạ gia là của ngươi, người trong phủ cũng là của ngươi. Ngay cả những nha hoàn lớn nhỏ hầu hạ bên cạnh Tam gia cũng đều là người của ngươi. Dù Tam gia có cưới thê tử, cũng phải nghe lời ngươi!”
Thẩm Thanh Dao nghiến răng: “Ngươi đặt Thanh Nha bên cạnh chàng, là để chia rẽ phu thê ta. Ngươi từ lâu đã xem thường ta, cho rằng ta thân thiết với Tạ Ngọc My, cùng một giuộc với nàng. Năm đó du thuyền ở Khúc Giang vào Đoan Ngọ, ngươi hận ta tới giờ!”
Khóe mắt Cao Ngọc Uyên giật giật, nàng nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ không thể tin nổi, đến một câu giải thích cũng không muốn nói.
“Thẩm Thanh Dao, mùa hè không thể bàn chuyện băng giá với ve sầu, ếch ngồi đáy giếng không thể hiểu được biển cả!”
Nói rồi, Cao Ngọc Uyên không thèm liếc nàng lấy một cái, phất tay áo rời đi. Đi được mấy trượng, nàng dừng chân: “Bây giờ ta đã hiểu vì sao Tam thúc cả đời này không muốn gặp lại ngươi, bởi vì ngươi thật sự vừa đáng thương, vừa đáng buồn, lại đáng hận!”
“Ta không cần các ngươi thương hại!” Thẩm Thanh Dao lao ra, hét vào bóng lưng Cao Ngọc Uyên: “Tạ Ngọc Hồ không phải do ta hại chết! Đó là mệnh của nó! Đàn bà không biết giữ quy tắc, kết cục chỉ có một cái chết!”
“Tam phu nhân, nô tỳ xin người, đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Thúy Nhi chạy tới giữ chặt nàng, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
“Tại sao ta không được nói? Chính nó tự thông dâm, còn cố tình sinh con, tự mình hại chết bản thân, ta vô tội… ta vô tội mà…” Thẩm Thanh Dao gào khóc thảm thiết: “Các ngươi đổ tội chết của nó lên đầu ta, ta oan uổng lắm…”
Ngoài mấy trượng, A Bảo giậm chân: “Tiểu thư! Nô tỳ thực sự không chịu nổi nữa, nhất định phải dạy dỗ ả ta một trận!”
“A Bảo!” Cao Ngọc Uyên quát lớn: “Ả đã điên rồi, chẳng lẽ ngươi cũng điên theo sao?”
“Tiểu thư…” A Bảo nghiến răng: “Nhưng nô tỳ không thể để ả ta nói xằng bậy bôi nhọ người như vậy!”
“Kẻ bôi nhọ ta đâu chỉ có một mình ả? Nếu cái gì cũng so đo, thì ta làm sao sống nổi? Từ nay về sau, chuyện của ả, đừng để ta nghe thấy, càng không muốn thấy mặt ả!”
Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Triệu tập toàn bộ người của Tạ phủ về vương phủ ngay. Ta bỏ tiền túi ra cho ả dùng, cuối cùng lại bị đổ tiếng xấu, thế gian này chẳng có ai ngu hơn ta nữa!”
Nửa canh giờ sau, mấy chục người hầu lũ lượt kéo tới hoa sảnh, đồng loạt dập đầu ba cái trước Thẩm Thanh Dao, rồi xách hành lý rời đi.
Những người này đều là do La ma ma mua về, được bà đích thân huấn luyện. Nay Vương phi lên tiếng, ai dám không nghe chứ?
“Đi, đi hết cho ta! Cút hết!” Thẩm Thanh Dao tức giận phất tay áo, tách trà sứ trắng cao cấp rơi xuống đất vỡ tan. Thúy Nhi đứng bên thật sự muốn khóc không ra nước mắt.
Thế là xong!
Tam phu nhân thật sự trở thành kẻ cô đơn rồi!
Ngày tháng thế này, sống sao nổi nữa đây…
…
“Tiểu thư, người bớt giận!” Giang Đình đặt tách trà trước mặt Cao Ngọc Uyên: “Lão nô sống ngần này năm, từng thấy bao kẻ ngang ngược vô lý hơn Tam phu nhân nhiều, loại người như vậy, tiểu thư tránh xa một chút là được.”
Cao Ngọc Uyên khoát tay: “Đừng nhắc đến ả nữa, càng nói càng thấy khó chịu, như nuốt phải con ruồi vậy. Hôm nay ta đến là muốn nói chuyện hôn sự của Giang Phong.”
Giang Đình điềm đạm nói: “Tiểu thư, ai cũng có duyên phận riêng. Dù nó là nghĩa tử của ta, nhưng chuyện tình cảm mà ta ép buộc chỉ càng thêm bi kịch. Nhất là chuyện hôn nhân, nó lớn rồi, có chủ kiến, có suy nghĩ, cứ để nó tự quyết định.”
Cao Ngọc Uyên ngẩn ra hồi lâu.
Giang Đình thầm thở dài trong lòng. Tiểu thư đặt hết tâm tư lên Lý Cẩm Dạ và vương phủ, nhưng hiểu con không ai bằng cha, con trai có tình ý ra sao, sao ông lại không nhìn ra?
May mắn thay đứa nhỏ ấy rất có chừng mực, nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sống đến từng tuổi này, ông đã hiểu rõ một đạo lý: trên đời này, duy chỉ có con tim là không thể cưỡng ép.
Đã không thể cưỡng thì đừng ép nữa, cứ trao cho nó sự tin tưởng là được.
Lúc còn trẻ, ông cũng từng rung động với người ta mà, cứ chập chờn như thế, cả đời cũng qua!
Thế là đủ rồi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.