🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hắn còn cảm thấy mình mới là người bị uất ức!

Đang ngủ trưa ngon lành, tự dưng dính vào chuyện này, bao nhiêu tình nghĩa từ hồi còn ở Tôn gia trang đến giờ, nhiều năm như thế mà lại không bằng mấy câu gièm pha của một Tô trắc phi sao?

Cao Ngọc Uyên thấy hắn mặt lạnh lùng đứng bất động, sợ hắn bị cảm, vội đẩy hắn nằm lại giường, lấy chăn đắp cho hắn.

Nàng vừa đắp, hắn đã hất ra!

Hắn hất ra, nàng lại đắp lên!

Cứ như vậy vài lần, Cao Ngọc Uyên thật sự muốn cầm gậy đập cho chết cái tính bướng bỉnh này của hắn, ánh mắt đảo qua phần th*n d*** hắn: “Chàng không lạnh, nhưng nó lạnh, đắp chăn vào cho ta!”

Vừa nói xong, bao nhiêu tức giận trong người Lý Cẩm Dạ dồn lại thành một điểm, dứt khoát kéo nàng lại.

Cao Ngọc Uyên chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, người đàn ông kia đã đè nàng xuống, mũi chạm mũi.

“Trong lòng nàng chỉ sợ nó lạnh phải không, còn ta thì sao, A Uyên?”

Tim Cao Ngọc Uyên như bị ai chích một nhát, lập tức nghẹn lời.

Kỳ lạ thật, rõ ràng là hắn sai, sao đảo cái lại thành nàng sai rồi?

Nàng kéo chăn đắp cho cả hai, dùng hành động thay câu trả lời, rồi xoay người, ý bảo: giữa ban ngày ban mặt, mau xuống đi, đừng quậy nữa.

Lý Cẩm Dạ nghĩ bụng: rốt cuộc là ai đang quậy hả?!

Đúng lúc ấy, Cao Ngọc Uyên dưới thân hắn lại vặn mình vài cái, lửa trong lòng Lý Cẩm Dạ lập tức bùng lên hừng hực!

Người phụ nữ dưới thân mềm mại thơm tho, da thịt đầy đặn, xương nhỏ nhắn, trên mặt vừa giận vừa xinh lại vừa uất ức, khác hẳn vẻ điềm đạm thường ngày, nhìn thật thú vị.

Hắn cúi xuống tìm đôi môi mềm kia…

Cao Ngọc Uyên vội giãy giụa, lại bị hắn giữ chặt tay, giơ cao qua đầu.

“Chàng làm gì vậy?”

“Vậy nàng nói xem?”

Dứt lời, tay đang đặt bên eo nàng bỗng siết chặt…

Nghe tiếng th* d*c khàn khàn của hắn khiến cả người Cao Ngọc Uyên như bị thiêu cháy, đầu óc mơ hồ nghĩ: người khác vì một tiểu thiếp mà lạnh mặt giận dỗi mấy ngày, sao vợ chồng nhà mình cãi nhau cãi mãi lại leo luôn lên giường thế này?!

Đây là cái lý gì vậy trời?

Bên ngoài, La ma ma lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong phòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bà quay người, nghiêm túc ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy người hầu, tất cả lập tức răm rắp đi ra khỏi viện.

La ma ma hạ giọng nói: “Chuyện hôm nay, ta không muốn nghe giải thích gì hết. A Bảo, Thu Phân, mỗi người bị phạt ba tháng tiền công, có ý kiến gì không?”

A Bảo và Thu Phân sợ đến muốn ngất, nào dám có ý kiến, vội quỳ xuống, liên tục gật đầu.

Nếu hôm nay để Tô trắc phi đạt được mục đích, thì bọn họ liệu có sống nổi không?

Dù Tô trắc phi không thành, chỉ cần khiến vương gia và vương phi cãi nhau, họ cũng chẳng còn mặt mũi ở lại đây nữa rồi.

Đừng nói ba tháng, phạt nửa năm họ cũng không dám kêu.

A Bảo lên tiếng: “Ma ma, người cứ phạt, đều là lỗi của nô tỳ bọn con.”

Thu Phân phụ họa: “Đúng vậy, chúng con tuyệt không oán trách gì, phạt nặng càng tốt ạ.”

La ma ma đảo mắt một vòng, nhìn sang Bảo Châu và Thái Châu: “Các ngươi thấy đó, viện này không thể rời người dù chỉ một khắc. Tình cảm vương gia vương phi có tốt thế nào, cũng phải đề phòng kẻ bụng dạ xấu lợi dụng sơ hở. Làm người hầu, mắt phải tinh, lòng phải kín, chuyện gì cũng phải cảnh giác. Bên vương phi không nuôi người ăn không ngồi rồi, hôm nay xem như là bài học đầu tiên, sau này còn tái phạm, ta mặc kệ các ngươi được sủng ái ra sao, đều bị đuổi ra ngoài hết.”

Tất cả nha hoàn đều cúi đầu lí nhí đồng thanh: “Vâng!”

La ma ma nhìn sang Như Dung, Cúc Sinh: “Phái thêm người canh viện Tây Bắc, cứ sơ sẩy chút là Tô trắc phi lại giở trò. Con người nàng ta cũng giỏi nhịn đấy, nhưng ta xem ra nàng ta chịu không nổi nữa rồi!”

“Rõ!”

La ma ma gọi: “A Bảo!”

“Nô tỳ có mặt!”

“Ngươi theo tiểu thư bao năm nay, mấy ngày cuối cùng này càng phải cẩn thận, tiểu thư không bạc đãi ngươi đâu!”

Tiếng th* d*c trong phòng dần lặng xuống, Cao Ngọc Uyên nằm trong lòng chồng, trán lấm tấm mồ hôi.

Cằm Lý Cẩm Dạ chạm vào mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Hay là nàng đưa thêm ít hồi môn, thả người đi đi. Giữ lại trong phủ mãi cũng là tai họa. Cứ phải phòng người như phòng trộm thế này mãi ư?”

“Không được! Phủ An Thân vương chúng ta không có con nối dõi, dù thả Tô trắc phi, tự khắc sẽ có người khác đến thay.”

Cao Ngọc Uyên cảm nhận được người hắn căng cứng, nàng từ từ ngồi dậy, nhìn vào mắt hắn, giọng nhẹ nhưng kiên quyết: “Dù thế nào, ta cũng phải giữ nàng ta để làm bình phong.”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng hồi lâu, không biết nói gì.

Mấy năm nay vợ chồng hòa thuận, tình cảm như thuở ban đầu. Thế nhưng chuyện con cái vẫn là vết thương âm ỉ trong lòng hắn, bằng không cũng chẳng nảy ra ý định nhận Kính nhi làm nghĩa tử.

Sức khỏe hắn yếu là cái cớ có thể nói lúc đầu, chứ không thể giấu cả đời.

Im lặng một lúc, hắn siết chặt vòng tay.

Cao Ngọc Uyên thấy lông mày hắn nhướng cao, hốc mắt chìm trong bóng tối, ánh mắt u uất khó tả. nàng nghĩ một lát, rồi nói sang chuyện khác: “Vừa rồi ta rời đi là vì đại đường phủ Nội vụ, Tiêu Tranh Minh, đưa lễ Tết đến.”

Quả nhiên, suy nghĩ của Lý Cẩm Dạ lập tức bị kéo sang: “Chúng ta với Tiêu phủ vốn không qua lại, sao lại tự nhiên lại tặng lễ?”

“Ta cũng thấy lạ, nhưng họ cứ đưa đến thôi, không nhiều nhặn gì, chỉ là mấy món quà Tết thông thường. Ta nghĩ, hai ngày nữa để lão quản gia đi đáp lễ, không cần quá trọng, cũng đơn giản như thế.”

Lý Cẩm Dạ giễu cợt: “Từng người một đều bắt đầu làm lành với ta rồi.”

“Chưa chắc là làm lành, có khi là thăm dò. Họ sợ kết cục như hai vị vương gia kia, nên chuyển sang chơi bài tình cảm.”

Nói xong, lập tức bị hắn dùng đốt ngón tay gõ lên trán một cái. Nàng lập tức ôm trán kêu lên: “Ta nói sai sao?”

Lý Cẩm Dạ dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ xuống, mắt nhìn nàng như cười như không. Nàng có thể nào đừng nói trắng mọi chuyện ra như thế không?

Cao Ngọc Uyên còn sợ hãi liếc nhìn hai ngón tay vẫn còn cong của hắn, thở dài: “Hai vị vương gia kia tranh đấu với chàng, kết cục đều là thua trận. Quý phi nương nương cũng may là người thông minh, từ lúc nắm hậu cung đến nay chưa từng gây khó dễ cho phu thê ta. Ngay cả nàng ấy còn giữ lễ, thì những kẻ bên dưới sao lại không bắt chước?”

Khóe môi Lý Cẩm Dạ lộ ý cười mỉa: “Nàng ấy kính trọng ta, ta tất nhiên cũng phải kính trọng nàng ấy. Lễ vật của Tiêu phủ, tăng thêm chút nữa.”

Cao Ngọc Uyên lập tức ngồi dậy: “Được rồi, ta đi ngay…”

“Vội gì chứ!”

Lý Cẩm Dạ kéo một cái, nàng lại ngã nhào lên người hắn. Còn chưa kịp trừng mắt, đã nghe hắn thở dài một tiếng: “Ngủ với ta thêm chút nữa đi, ôm nàng ta thấy dễ chịu.”

Cao Ngọc Uyên vừa bực vừa buồn cười: “Đã cưới nhau hơn ba năm rồi, tối nào cũng ôm ngủ, sao ôm mãi vẫn chưa đủ hả?”

“Di nương!”

Mai Hương vén rèm vào, thấy Tô trắc phi mong đợi nhìn mình, trong lòng chùng xuống.

“Mau nói, đã cãi nhau chưa?”

“Thưa di nương, vừa rồi bên viện vương phi gọi nước nóng.”

“Cái gì?”

Chiếc khăn tay trong tay Tô trắc phi rơi xuống đất, cả người như cà tím héo, lập tức mất sạch sinh khí.

Mai Hương không nỡ nhìn tiếp, nhặt khăn lên nhẹ giọng: “Di nương, người đừng buồn, vẫn còn lần sau mà?”

“Đâu ra lần sau?”

Nước mắt Tô trắc phi rơi lã chã: “Ngươi có biết, chỉ đợi lần này thôi ta đã chờ gần một năm rồi không? Tròn một năm đó!”

Nàng ta đã hai mươi tuổi rồi, đến thân thể còn chưa từng bị nam nhân chạm qua, lần sau biết phải đợi đến bao giờ đây?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.