Tô Trường Sam không kịp chờ đợi, vội rút thư ra xem. Thấy trên thư chỉ có bốn chữ, tức thì không nhịn được, muốn chửi ầm lên.
Đại Khánh đã ghé sát tai hắn thì thầm mấy câu.
Tô Trường Sam nghe xong, sắc mặt đã thay đổi. Một lúc lâu sau mới gầm nhẹ từ trong cổ họng: “Hắn rốt cuộc cũng phản rồi!”
Gầm xong, hắn ngừng lại, nói tiếp: “Hai người bọn họ còn đang ở kinh thành, e là tình hình càng thêm khó khăn!”
Nghe đến đó, Đại Khánh biết ngay gia của mình lại đang nhớ Tạ Tam gia. Đang vắt óc tìm lời an ủi thì nghe gia của hắn quát lớn: “Truyền lệnh ta: thời gian nghỉ ngơi tại chỗ giảm từ ba canh giờ xuống còn hai canh, đến giờ là lập tức xuất phát!”
“Dạ!”
Tô Trường Sam nhét đại bức thư vào lòng. Vốn định tranh thủ ngủ thêm hai canh giờ, bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Đại tướng quân, Trình Đại tướng quân gửi tin khẩn tám trăm dặm!”
Người đến có giọng vang và rõ, đến mức cả ba người Ôn gia đang ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức.
Ôn Tương cải trang làm tiểu đồng, lồm cồm bò dậy, tiến đến trước mặt Tô Trường Sam, căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Trường Sam đứng sững một lúc, một mình bước ra sau gốc cây, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Trong thư, Trình Tiềm nói rằng: trong ba vạn quân, mỗi ngày đều có người mắc dịch bệnh gục ngã, lại liên tục bị Hung Nô tấn công vây ép, căn bản là tiến thoái lưỡng nan. Nạn ở Lương Châu không những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910693/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.