🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai ngày sau, cách đó ngàn dặm, toàn bộ bầu trời phía Tây đã hoàn toàn bốc cháy trong biển lửa chiến tranh.

Thứ sử Lương Châu là Mã Thừa Diệu nhìn người đàn ông mặc trọng giáp bên cạnh, đôi mắt không được khép lại suốt mấy ngày mấy đêm, lần đầu tiên le lói một tia hy vọng.

“Đại tướng quân, trận này… chúng ta có thắng được không?”

“…” Tô Trường Sam mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.

Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân lên vùng đất Lương Châu, mọi thứ so với tưởng tượng còn tồi tệ hơn rất nhiều.

“Bốn năm trước, An Thân vương từng chặn đứng từng đợt công kích của Bình vương tại nơi này. Thành này là do hắn dùng mạng sống mà giữ lấy, hắn mới là người duy nhất làm chủ vùng đất này. Ta là huynh đệ của hắn, dù sống hay chết… cũng sẽ thay hắn giữ thành.”

Mã Thừa Diệu không bị tiếng giết chóc vang vọng ngoài thành làm kinh sợ, nhưng lại kinh ngạc trước mấy câu nói ngắn ngủi này của Tô Trường Sam.

Những… những lời này… quá to gan rồi!

Đột nhiên, lửa từ trên trời giáng xuống, chỉ trong chốc lát, đại quân Hung Nô một lần nữa phát động tấn công vào Lương Châu.

“Báo… Tướng quân!” Một viên đại tướng lao đến.

Tô Trường Sam quát lớn: “Nói!”

“Trong đội quân công thành, ngoài người Hung Nô, còn có quân đội của tộc Khương, Thổ Phồn, và Đê tộc, tạo thành thế bao vây. Do số lượng quá đông, không thể ước lượng được cụ thể có bao nhiêu quân mã!”

Từng lỗ chân lông của Tô Trường Sam đều run rẩy, hắn túm lấy vạt áo trước ngực Mã Thừa Diệu: “Vì sao trước đó không có chiến báo?”

Mã Thừa Diệu th* d*c, gấp gáp nói: “Tướng… Tướng quân, là bọn chúng vừa mới bao vây xong thôi!”

Tô Trường Sam đẩy mạnh hắn ra, cắn răng quát: “Phái người đi trinh sát, nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta!”

“Rõ!”

Nửa canh giờ sau, vị đại tướng kia lại lao đến trước mặt Tô Trường Sam, lau vội máu và mồ hôi trên mặt, trầm giọng nói: “Tướng quân, đã điều tra rõ, ước chừng có hơn hai vạn người; nhưng cách đây năm mươi dặm, còn ba đạo quân nữa đang tiến về phía Lương Châu. Mạt tướng e rằng…”

E rằng toàn bộ các bộ lạc phía Tây lần này đều tổng động viên, liên thủ tạo phản!

Kinh hãi đến cực độ, Tô Trường Sam lại trở nên điềm tĩnh.

Đại tướng kia lại quỳ xuống nói: “Xin tướng quân hạ lệnh!”

Tô Trường Sam nắm chặt trường đao, im lặng không nói, như thể vẫn còn đang xuất thần.

Trước khi đến đây, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận chiến ác liệt, nhưng không ngờ… đây là một trận tử chiến.

“Đại Tân lâm nguy, bọn man di càng lâm vào khốn cùng, không có lương thực, cũng đã tuyệt vọng. Giờ đây, ngươi và ta, sự sống còn của thành Lương Châu đều trông cậy vào trận chiến này. Nếu như…”

Hắn cười, sắc mặt xanh xám trắng bệch, song trong vẻ tái nhợt ấy lại ẩn chứa sự cứng cỏi dữ dội: “Nếu hôm nay kẻ nào lui một bước thì hãy tự kết liễu tại đây, để tạ tội với thiên hạ!”

Muốn lấy cái chết tạ tội với thiên hạ, không chỉ là toàn Binh bộ sĩ trong thành Lương Châu, mà còn cả hai vạn quân Trấn Tây còn lại.

Hung Nô dùng dịch bệnh và thiết kỵ để san phẳng doanh trại của họ, khiến quân Trấn Tây từng bất khả chiến bại lâm vào cảnh điên đảo.

Họ trơ mắt nhìn từng huynh đệ kề vai sát cánh ngày đêm ngã xuống ngay trước mặt mình, những gương mặt quen thuộc biến thành dữ tợn, những nụ cười thân quen hóa thành tiếng gào thét… Đó là nỗi đau thấu tận tâm can!

Đau đớn nhất là Trình Tiềm.

Vị công tử xuất thân thế gia từng kinh qua địa ngục chiến trường tại Lương Châu, khi nhìn thấy một thiếu niên binh mười lăm tuổi vì dịch bệnh hành hạ mà khóc lóc kêu lên “Ta muốn về nhà” rồi trút hơi thở cuối cùng, cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc nức nở.

Khóc đến cuối cùng, hắn cầm lấy trường kiếm, đặt ngang lên cổ.

Nếu hắn chỉ cần dùng thêm một chút sức, máu nóng sẽ phun ra, đổ xuống mảnh đất Tây Bắc này. Hắn nghĩ, có lẽ như vậy mới có mặt mũi đi gặp những huynh đệ đã khuất.

Ngay khi lưỡi kiếm dần tiến sát, ngũ tạng lục phủ trong người hắn đột nhiên nóng rực, hắn nghe thấy tiếng gió gào rít khắp bốn phương.

Gió lốc cuộn theo tiếng gầm thét, như thể từ địa ngục vọng lên.

“Tướng quân, báo thù cho ta!”

“Tướng quân, báo thù cho ta!”

Trong khoảnh khắc ấy, như thể bị phá giải khỏi một lời nguyền, thanh kiếm trong tay hắn “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Trình Tiềm ngẩng đôi mắt đẫm lệ, trong mắt ấy chất chứa thù hận sâu như biển, cao như Thái Sơn.

Hắn nghĩ: Các huynh đệ, hãy đợi ta trên đường Hoàng Tuyền thêm chút nữa, đợi ta giết sạch lũ Hung Nô rồi sẽ đến tìm các huynh.

“Tướng quân, người Hung Nô lại vây đến rồi!”

“Tướng quân, cánh phải sắp không trụ nổi nữa!”

Trình Tiềm nuốt ngược máu đang dâng lên nơi cổ họng, nhìn người báo tin một cái, bình thản nói: “Không trụ được cũng phải trụ, dù cuối cùng chỉ còn một người sống sót, Lý Cẩm Dạ nhất định sẽ tới cứu chúng ta, nhất định sẽ!”

“Đại tướng quân! Đại tướng quân!”

Một tiểu binh toàn thân đẫm máu xông vào đại trướng: “Mật tín vừa mới nhận được!”

Trình Tiềm quát lớn: “Báo!”

“Tô tướng quân nói, phu thê Ôn lang trung đã đến doanh Trấn Tây, có thể có cách trị dịch bệnh!”

Ôn lang trung?

Mắt Trình Tiềm sáng lên, khuôn mặt vô thức hiện lên một nụ cười thê lương, cuối cùng cũng đến rồi!

“Tướng quân cánh trái Trần Tinh nghe lệnh!”

“Mạt tướng có mặt!”

“Dẫn hai ngàn tinh binh đi nghênh đón Ôn lang trung, nhất định phải đảm bảo an toàn đưa người về!”

“Tướng quân, ta đi rồi, cánh trái ai giữ?”

Trình Tiềm cười: “Ta!”

Trăng vừa treo lên.

Phủ An Thân vương, thư phòng.

Cao Ngọc Uyên ngồi trong sảnh, tay cầm mật tín không ngừng run rẩy.

Tạ Dịch Vi nóng nảy: “A Uyên, trong thư nói gì vậy?”

Cao Ngọc Uyên đưa thư qua, Tạ Dịch Vi lướt mắt đọc nhanh, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã hóa thành chết lặng.

 Chém chết Bạch Hiếu Hàm;

 Điều động quân Trấn Bắc áp sát kinh thành;

 Hơn mười vạn đại quân Lưỡng Quảng sẵn sàng xuất kích!

“A Uyên!”

Tạ Dịch Vi bỗng nhiên đứng phắt dậy, giọng khản đặc: “Vương gia ép cung, bốn phía vây thành, Hoàng đế chỉ cần ra một chiêu.”

“Lấy tính mạng của ta uy h**p, ép Lý Cẩm Dạ lui binh!” Cao Ngọc Uyên bình tĩnh tiếp lời: “Hắn cho quân vây phủ An Thân vương là có ý này.”

Tạ Dịch Vi lạnh cả sống lưng: “Con tính sao?”

Cao Ngọc Uyên híp mắt: “Tam thúc, Lý Cẩm Dạ chỉ còn sống được mười năm, hiện tại chỉ còn năm năm. Dù con có đi trước một bước, cũng chỉ là đợi chàng dưới Hoàng Tuyền sớm hơn năm năm thôi, có gì mà phải sợ?”

Tạ Dịch Vi bất giác lạnh sống lưng.

“Huống hồ nếu con chết, người chết theo con là tất cả hoàng tử hoàng tôn họ Lý, không ai thoát nổi. Nếu con là Hoàng đế, một cuộc mua bán lỗ vốn như tuyệt tự đoạn tôn… con sẽ không làm.”

Cao Ngọc Uyên nhướng mày: “Tam thúc, ngài nói có đúng không?”

Tạ Dịch Vi đột nhiên im lặng, không kìm được nhìn nàng, ánh mắt rơi trên gương mặt tái nhợt, như muốn nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhất.

Thế nhưng… trên mặt Cao Ngọc Uyên không hề có gì cả.

Vì thế, hắn bước tới, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Không cần sợ, dù thế nào tam thúc cũng ở bên cạnh cùng đợi với con.”

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, cười: “Vậy… A Uyên xin phép không khách sáo nữa!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.