Hoàng thành trong đêm tối như một con quái vật khổng lồ đã ngủ say suốt trăm năm, hoàn toàn không hay biết ngọn lửa tranh đoạt ngôi vị sắp sửa bùng lên.
“Tiểu thư!”
Vệ Ôn đã dọn xong giường, nói: “Căn nhà này cũng khá sạch sẽ, tiểu thư hãy nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.”
Cao Ngọc Uyên gượng cười, không rõ là cười với Vệ Ôn hay tự nói với chính mình: “Giờ là lúc quyết định sống chết, kinh thành và biên cương đều sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt, ta làm sao có thể ngủ được chứ!”
“Dù gì cũng đã đến bước này rồi, có gấp cũng vô ích. Tiểu thư nên giữ gìn tinh thần, thì mới có thể ‘binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn’.”
Nghe lời ấy, Cao Ngọc Uyên bất giác nhìn tiểu nha hoàn mình thật lâu, không sai, đến cả câu ‘binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn’ mà cũng biết dùng rồi, quả là có tiến bộ.
Nàng vừa định mở miệng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Cao Ngọc Uyên lạnh lùng cười: “Vậy thì khỏi ngủ nữa, khách tới rồi.”
Vị khách kia là Lệnh Quý phi. Sau khi Hoàng đế ngã bệnh, bà ta trở thành người tạm thời điều khiển cỗ máy khổng lồ này. Lần này đến là để khuyên giải.
Hai người phụ nữ quyền lực nhất Đại Tân hiện tại ngồi đối diện nhau, trong phòng im ắng như chết lặng.
Lệnh Quý phi là người mở lời trước: “Giữa đêm khuya mời Vương phi vào cung thật là bất đắc dĩ. Nay nước nhà lâm nguy, giang sơn Lý thị như ngàn cân treo sợi tóc, lẽ ra chúng ta phải đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910696/chuong-645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.