Tiếng ca múa ở Di Hồng Viện vẫn còn vang vọng quanh quẩn không dứt, hơi rượu hoa nồng ấm vẫn chưa tan. Trong một đêm trời long đất lở, bao người ở thành Tứ Cửu đêm ấy không sao chợp mắt nổi.
Trời vừa rạng sáng, Lý Cẩm Dạ đã đến phủ Thông Châu cách hoàng thành năm mươi dặm. Quan phụ mẫu của phủ Thông Châu là Trình Chu, thuộc một chi khác của họ Trình.
Nếu nói kỹ ra, Trình Chu và Trình Tiềm còn là anh em họ xa nữa.
Trình Chu vừa thấy Lý Cẩm Dạ đến thì chẳng buồn chống cự, lập tức nghênh tiếp vào phủ Thông Châu, chuẩn bị cơm nước, trà nóng.
Cùng là châu chấu buộc chung một sợi dây, có cứng đầu bước tiếp cũng chẳng còn đường lui nữa!
Lý Cẩm Dạ đi suốt đêm, mệt mỏi rã rời, không còn tâm trí đâu mà ăn uống, chỉ sai người khiêng vào vài thùng nước nóng, tắm rửa cho thư thái.
Gần đến cố hương, lòng người dễ hoang mang, hắn không muốn để A Uyên thấy mình trong bộ dạng bụi bặm, tiều tụy.
Sau khi tắm rửa thay áo quần, hắn sai Thanh Sơn mang đến một bộ giáp trụ, mặc vào, lặng lẽ đứng trước gương đồng.
Trong gương, gương mặt nam tử nghiêm nghị, lạnh lùng như đang mang một chiếc mặt nạ; chỉ cần nhướn mày một cái đã toát ra sát khí và khí thế bức người.
Đây mới là dáng vẻ mà một bậc quân vương nên có.
Lý Cẩm Dạ quay người bước ra khỏi viện, liếc nhìn Tào Minh Cương đang chờ bên ngoài: “Giúp bổn vương dâng một tấu chương, nói rằng Hoàng thượng tuổi cao sức yếu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910698/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.