Vừa dứt lời, tiếng trống trận dồn dập vang lên, mỗi hồi lại gấp gáp hơn.
Tô Trường Sam bật dậy khỏi giường, vết thương bị kéo căng khiến cơn đau như khoét tim, đau đến mức hắn gần như không muốn sống nữa.
Đại Khánh xông vào: “Thế tử gia! Người Hung Nô lại tấn công rồi!”
“Đệt bà tụi nó!” Tô Trường Sam vừa chửi om trời, vừa dang hai tay: “Bọn khốn này chẳng lẽ toàn là súc sinh đầu thai, đến một giấc ngủ yên cũng không để cho người ta ngủ nữa chắc?”
Thời gian cấp bách, Đại Khánh vội cầm bộ giáp bên cạnh lên, Tô Trường Sam đã đẩy ra: “Mặc vào cho bản tướng quân! Dù chết cũng phải làm một hồn ma phong độ đàng hoàng.”
Mắt Đại Khánh đỏ hoe, lườm hắn một cái, cuối cùng vẫn cẩn thận mặc từng lớp áo lót bên trong, rồi khoác giáp trụ lên. Thoáng chốc, Tô Trường Sam trông phong độ, khí khái anh hùng hẳn lên.
Hắn bước ra khỏi sân, theo bản năng nhìn lên một vầng dương đỏ treo nơi chân trời, rồi chậm rãi rút thanh đao đeo sau lưng ra.
Đây là thanh quân đao từng đẫm máu vô số người Hung Nô, ánh thép lạnh lẽo rợn người.
Tia nắng rọi lên lưỡi đao như hội tụ lại, phản chiếu thẳng vào mắt binh sĩ Đại Tân, đỏ rực như máu.
“Các huynh đệ! Đã ăn no cả chưa?”
Vạn người đồng thanh đáp: “Ăn no rồi!”
“Tốt!”
Tô Trường Sam hét lớn: “Ăn no rồi, có chết cũng không thành quỷ đói đầu thai. Quân trung đâu!”
“Có mặt!”
“Tất cả quân trung lên tường thành phía nam, nhấc cung tiễn trong tay các ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910702/chuong-651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.