🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hách Liên Chiến nhìn cánh cổng thành Lương Châu đang chậm rãi mở ra, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt.

Lần trước Lý Cẩm Dạ cũng từng làm vậy, trong trận chiến cuối cùng đã mở toang cổng thành, dường như chỉ có làm vậy mới thể hiện được sự liều lĩnh, dốc hết canh bạc cuối cùng.

Đáng tiếc, lần này quân Trấn Tây đang tự lo không xong, Bồ Loại bận rộn thống nhất Bắc Địch, đế đô thì chẳng có viện quân nào đến được…

Vì vậy, mạng của Tô Trường Sam… cô vương nhất định phải lấy!

“Các huynh đệ, chém chết Phiêu Kỵ tướng quân, hạ thành Lương Châu, chúng ta tiến vào hoàng thành Đại Tân!”

“Giết…!”

Trong tiếng hò hét rung trời, Tô Trường Sam đã xông vào trận địch, vung đao chém chết một người.

Trải qua hai trận đại chiến, hắn đã gần kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng, dựa vào một niệm kiên cường mà siết chặt thanh đao trong tay.

Tay vung!

Đao chém xuống!

Trong tai chỉ còn tiếng ù ù vang dội, lòng bàn tay cầm đao bị xé rách, đã chẳng còn cảm nhận được đau đớn.

Hắn không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, chỉ biết rằng binh sĩ Đại Tân bên cạnh ngày một thưa thớt.

Bất ngờ, một mũi tên bay tới, cắm thẳng vào ngực, lòng hắn chùng xuống, không còn gắng gượng được nữa, rơi khỏi lưng ngựa, miệng phun ra một ngụm máu.

Tô Trường Sam nghĩ: Thật thảm hại… Đường đường là thế tử, sao lại rơi vào cảnh thảm hại thế này.

Giây lát ấy, người Hung Nô đã vây tới, hắn phun một bãi máu xuống đất, cố gắng vung đao lần nữa.

Không biết đã vung bao nhiêu nhát đao, đổ bao nhiêu máu, cuối cùng hắn lảo đảo, một cảm giác lạ lùng trào đến, thứ lạnh lẽo đặc trưng của người sắp đèn tàn dầu cạn.

Ít ra… hãy chết cho có khí phách một chút!

Hắn nghĩ vậy.

Tô Trường Sam dốc chút sức lực cuối cùng, đặt đao ngang cổ, chuẩn bị hạ xuống thì sau lưng bỗng đau nhói.

Đôi mắt hắn trợn to, nhìn mũi dao lóe sáng cắm giữa ngực mình, há miệng, đáng tiếc lại chẳng thể phát ra tiếng nào.

A Vi… ta sắp chết rồi!

Đôi mắt hắn khép lại, cả người ngã nhào xuống đất…

*

Cách đó ngàn dặm, vương phủ.

Tạ Dịch Vi bỗng khom người, sắc mặt trắng bệch.

“Tam gia, ngài sao vậy?” La ma ma lo lắng hỏi.

Tạ Dịch Vi ngồi thẳng dậy, đáy mắt thoáng qua nỗi đau rõ rệt: “Không sao, bỗng thấy tim đập dồn dập.”

La ma ma thở dài: “Mấy hôm nay tim ta cũng đau, cả đêm trằn trọc không ngủ nổi, chỉ sợ tiểu thư và vương gia xảy ra chuyện. Aiz… nói ra thì…”

Trong tiếng lải nhải của La ma ma, Tạ Dịch Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời phía Tây, huyệt thái dương giật giật, rồi quay đầu liếc nhìn góc tường nơi Giang Đình đứng.

Giang Đình nhìn lại, lắc đầu, ý nói Giang Phong vẫn chưa về.

Lúc này, Tạ Dịch Vi cảm thấy không chỉ đau ngực, mà ngũ tạng lục phủ đều đau như bị xé rách, không thể gắng gượng được nữa, phải chống tay ngồi xuống ghế.

Đúng lúc ấy, một bóng người lao vút đến, chính là Giang Phong mà Tạ Dịch Vi ngày đêm mong đợi.

Hắn túm lấy tay Giang Phong, khản giọng hỏi: “Sao rồi?”

Giang Phong gật đầu.

Tạ Dịch Vi thở hổn hển vài hơi, đưa tay lau nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt.

Giang Phong nhanh chóng nói: “Lệnh quý phi cũng có mặt trên thành lũy.”

Khóe mắt Tạ Dịch Vi giật mạnh, thần kinh lập tức căng lên: “Nàng ta không phải hạng dễ đối phó.”

Giang Phong cười lạnh: “Tam gia quên một câu rồi sao, phụ mẫu trong thiên hạ đều thương con.”

Cổ họng Tạ Dịch Vi như bị bóp nghẹt, mãi mới nói ra bốn chữ: “Mong là như vậy!”

*

“Nếu Hoàng thượng không vây An Thân Vương phủ, không sai Tô Trường Sam ra trận, thì vương gia có phản không?”

Một câu nói của Lệnh quý phi khiến bầu không khí trong ngoài thành lũy im bặt.

Lông mày Ngọc Uyên nhíu lại, khẽ nói: “Không ổn!”

Chưa dứt lời, đã nghe Lệnh quý phi tiếp tục: “Nếu vương gia không có tâm phản nghịch, vì sao hai mươi vạn đại quân Trấn Bắc trong một đêm đã kéo đến nơi đây?”

Khóe môi Lý Cẩm Dạ nhếch cười nhạt: “Nương nương, chỉ cho quan được đốt lửa, không cho dân thắp đèn sao?”

“Lý Cẩm Dạ, ngươi thắp ngọn đèn này đâu chỉ một lần!” Lệnh quý phi ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Khi xưa Bình vương tranh quyền với Phúc vương, chính ngươi nhiều lần ly gián hai người họ. Họ đánh nhau, ngươi làm ngư ông đắc lợi. Bình vương bị ép khởi binh, là do ngươi đẩy sau màn. Hắn thất thế, một nửa công lao là của ngươi. Sau trận Lương Châu, ngươi thu cả quân Trấn Tây lẫn Trấn Bắc dưới trướng, lúc ấy, chẳng phải ngươi đã có tâm tạo phản sao?”

Lời vừa dứt, trong ngoài thành đều kinh hoàng.

“Bình vương bị giam, Phúc vương vì vụ án trúng cổ mà kết cục thê thảm, nhà họ Lục bị tịch biên, Lục hoàng hậu bị quản thúc, là ai thao túng tất cả từ đằng sau?”

Lệnh quý phi vung tay chỉ: “Là ngươi! Tên kỹ nữ kia là do phủ ngươi đưa ra, để hãm hại Phúc vương, ngươi không tiếc bịa đặt giá họa, tráo trắng thay đen! Lý Cẩm Dạ, tên tiểu nhân hèn hạ như ngươi còn dám nói mình bị ép tạo phản sao?”

Từ lúc Lệnh quý phi xuất hiện, Lý Cẩm Dạ đã biết bà có chuẩn bị. Quả nhiên, lời nói hư hư thực thực, lại đánh trúng yếu điểm.

Hắn nhìn bà chăm chú, trầm mặc một lúc, sắp mở miệng thì bỗng nghe trên tường thành, giọng Cao Ngọc Uyên vang lên rõ ràng: “Vẫn nghe đồn nương nương cẩn trọng lời nói, không ngờ miệng lưỡi lại sắc bén đến thế.”

Mọi người đều im bặt, ánh mắt dồn về phía nàng.

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ đặc biệt nóng bỏng. Thực ra hắn đã có cách ứng phó, nhưng Cao Ngọc Uyên giành lời là bởi, nữ yếu nam cường, đôi bên đối đầu, dù thắng cũng chẳng vẻ vang.

Vì thế, nàng mới đứng ra.

Ánh mắt Ngọc Uyên lúc này kiên định không chút dao động, chẳng ai nhìn ra được sinh mệnh nàng đang treo trên sợi tóc.

“Hai vương tranh đấu, người được lợi thật sự là ngươi. Nếu Lục hoàng hậu không chết, cả đời ngươi cũng chỉ là thiếp thất, không có ngày ngoi lên.”

Lệnh quý phi nổi giận: “Ngươi…”

“Ngươi thân là thiếp, lại mặc áo đỏ của chính cung hoàng hậu, ai cũng biết tâm tư của ngươi, vậy mà còn dám vu oan cho vương gia chúng ta…”

Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Lệnh quý phi, hoàng đế đột ngột ngã bệnh, ngươi không ở bên hầu hạ phu quân, lại chạy lên thành nói lời ngông cuồng, là muốn làm gì? Chẳng phải vì sợ con trai ngươi không ngồi được lên ngôi vị hoàng đế sao? Nói về xuất thân, con trai ngươi là con thứ; nói về vai vế, vương gia nhà ta lớn hơn con trai ngươi; nói về tài năng, An Thân Vương không biết hơn con trai ngươi bao nhiêu lần.”

Cao Ngọc Uyên vừa nói, vừa nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ trong đầu, cắn răng dấn bước: “Bao vây phủ An Thân Vương là ngươi xúi hoàng đế làm phải không? Không nỡ để con mình ra trận chết trận, nên mới sai Tô Trường Sam xuất chinh, cũng là ý của ngươi đúng không? Người xưa nói hồng nhan họa thủy, ta thấy, giang sơn Đại Tân e là sẽ bị hủy trong tay ngươi mât thôi!”

“Vô lễ! Bịt miệng ả lại, bịt miệng ả cho ta!”

“Ta xem ai dám!”

Lý Cẩm Dạ quát lớn, đến nỗi thị vệ cầm khăn cũng bị dọa lùi lại vài bước.

Lệnh quý phi sống trong hậu cung hai mươi năm, cả đời ít gặp đối thủ, nhưng giờ phút này chuyện bà hối hận nhất là… không sớm bịt miệng Cao Ngọc Uyên, để lời lẽ sắc bén kia khiến cục diện đang có lợi bị nàng phá tan tành.

Giữa sống chết, bà chẳng kịp suy nghĩ, rút phắt đao từ tay thị vệ bên cạnh, không nể tình kề thẳng vào cổ Cao Ngọc Uyên.

Lưỡi dao, dưới ánh nắng, phát ra ánh lạnh rợn người…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.