Ánh mắt của Thập Thất lão vương gia lạnh như băng, liếc nhìn Cao Ngọc Uyên một cái.
“Thời phụ hoàng ta còn tại vị, Cao gia có thể nói là dưới một người trên vạn người. Ngay cả bọn hoàng tử, hoàng tôn khi gặp người Cao gia cũng phải nhường ba phần. Cao gia các ngươi, đời nào cũng xuất hiện một người xuất chúng. Đến đời của ngoại tổ phụ ngươi, Cao Uyển, chính là Cao quý phi, mới được gọi là dung mạo và tài năng đều tuyệt thế. Đời của cậu ngươi, Cao Phác thì không ai có thể tranh được. Còn ngươi thì…”
Cao Ngọc Uyên cười khổ: “Giết sạch cả rồi, chỉ còn mỗi ta, ngài cứ tạm nhìn cho đỡ chướng mắt vậy.”
Thập Thất lão vương gia nheo mắt nhìn Cao Ngọc Uyên một lúc rồi nói tiếp: “Chính vì công lao phò tá lập quốc đó, phụ hoàng ta sớm đã nói muốn gả Cao Uyển vào Thiên gia. Thiên gia tức là nhà của thiên tử. Trong số huynh đệ chúng ta, người duy nhất có thể làm hoàng đế chỉ có Tứ ca. Từ năm năm tuổi, huynh ấy đã lớn lên bên cạnh Tiên đế, cực kỳ thông minh, lại thân thiết nhất với Bát hoàng thúc và Thập Thất hoàng thúc. Nhưng hai người đó đều chết thảm dưới tay phụ hoàng ta, cho nên quan hệ giữa Tứ ca và phụ hoàng không như người ngoài tưởng tượng đâu.”
Những điều này Cao Ngọc Uyên đã từng nghe cậu hai nói, nên cũng không quá bất ngờ. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Con trai không thân với cha, thế còn cha đối với con thì sao?”
“Cũng chẳng thân thiết gì!” Thập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910721/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.