🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc này, phủ Công chúa quả thật rối như tơ vò.

Phò mã gia Chu Duẫn đi đi lại lại trong sân, trời thì lạnh cắt da cắt thịt mà trán hắn đầy mồ hôi nóng.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong phòng, hai chân Chu Duẫn mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc như cha chết mẹ mất: “Vương phi đâu rồi? Nàng ấy đâu rồi…”

Dư phu nhân nhìn con trai thành ra thế, lòng cũng rối bời.

Công chúa chưa đủ tháng đã sinh, Hoàng đế băng hà, công chúa đau buồn quá mức động thai khí, mới dẫn đến chuyển dạ sớm, tính ra mới chỉ vừa tròn chín tháng.

Dưa chưa chín, cuống chưa rụng, nguy hiểm đến tính mạng!

Thái y giỏi nhất kinh thành là Trương Thái y đã đi ra Bắc, ba ma ma trong cung cũng không giúp gì được, giờ chỉ còn trông mong vào Vương phi cứu mạng.

Nhưng Vương phi thì…

Nghĩ đến đây, trong lòng Dư phu nhân lần đầu tiên dâng lên chút oán trách với con gái mình. Nếu không phải nó gây chuyện mãi không thôi, Chu gia và phủ An Thân vương sao đến nỗi này?

Quan Âm Bồ Tát ơi, người thương xót chúng con với, phù hộ con dâu và cháu nội ta mẹ tròn con vuông, đừng xảy ra chuyện gì…

“Đến rồi! Đến rồi! An Thân Vương phi đến rồi!”

Dư phu nhân vừa nghe, mắt đã sáng lên. Chu Duẫn càng luống cuống, chân tay lúng túng bò dậy, lảo đảo chạy ra đón.

“Vương phi! Cuối cùng người cũng đến rồi! Nếu người không đến nữa, ta…”

“Ít lời thôi!”

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên nghiêm lại: “Tránh ra, ta phải vào xem tình hình trước!”

Vương phi vừa đến, mấy ma ma đã nhường đường. Cao Ngọc Uyên đặt ba ngón tay lên mạch, lông mày nhíu lại.

Tim Dư phu nhân thắt lại, giọng run run: “Vương phi, sao rồi?”

Cao Ngọc Uyên lạnh lùng liếc bà một cái: “Bổ dưỡng quá mức, thai nhi quá to. Bà nghĩ là vì sao?”

Dư phu nhân nghẹn họng, ấp úng hỏi: “Vậy… có nguy hiểm không?”

Công chúa Hoài Khánh cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa lôi từ dưới nước lên, nắm chặt tay Cao Ngọc Uyên: “Cao Ngọc Uyên… Cao Ngọc Uyên… vì tình nghĩa tỷ muội xưa kia…”

“Ngươi cũng câm miệng lại cho ta, giữ sức đi!”

Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi: “Người đâu! Thắp đèn, lấy sâm lát, ta phải châm cứu! Còn nữa… gọi phò mã gia vào!”

Dư phu nhân biến sắc: “Gọi hắn làm gì? Hắn là nam nhân, vào phòng sinh…”

“Nghe bà, hay nghe ta?”

Cao Ngọc Uyên lạnh giọng ngắt lời: “Muốn nương con bình an, thì gọi hắn vào. Có hắn động viên công chúa, còn hiệu quả hơn mười vương phi! Hắn vào, bà ra!”

Dư phu nhân nhìn nàng, trong lòng không khỏi thầm kêu “ôi nương ơi”, An Thân Vương phi này khí thế đúng chuẩn Hoàng hậu nương nương!

Chu Duẫn run rẩy bước vào, nắm chặt tay Hoài Khánh. Nàng nhìn hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Ba canh giờ sau, khi Cao Ngọc Uyên châm mũi kim cuối cùng, một dòng nước ào ạt trào ra, công chúa Hoài Khánh hít sâu một hơi, gầm lên một tiếng dữ dội.

Một lúc sau, một sinh linh nhỏ bé trượt ra khỏi cơ thể nàng…

Tiếng khóc trẻ con vang lên từ Đông viện phủ Công chúa.

“Phu nhân! Phu nhân! Là con trai! Là tiểu thiếu gia!”

Dư phu nhân lau nước mắt, chắp tay lạy trời mấy cái, miệng lẩm nhẩm không ngừng.

Trong phòng sinh.

Hoài Khánh gần như kiệt sức, nắm chặt tay Cao Ngọc Uyên không buông: “Cao Ngọc Uyên?”

Cao Ngọc Uyên nhìn nàng: “Lúc này mà còn sức để nói à?”

“Cho ta nói vài câu thôi!”

Hoài Khánh th* d*c mấy hơi: “Ta sống gần nửa đời người, ngoài Hoàng thượng ra thì đến Lục Hoàng hậu ta còn chẳng để vào mắt, cho dù có làm sai, cũng luôn ngẩng đầu, chưa từng hối hận. Nhưng có một chuyện… ta hối hận rồi!”

Cao Ngọc Uyên: “Chuyện gì?”

Hoài Khánh yếu ớt đáp: “Lúc ngươi bị giam trong cung, ta sợ phụ hoàng trách tội, nên đã không… không vào cung xin cho ngươi… Ta…”

Cao Ngọc Uyên mỉm cười nhẹ: “Tưởng chuyện gì ghê gớm, thì ra là việc đó. Có gì đáng hối hận đâu? Ai mà chẳng có lúc lực bất tòng tâm.”

“Nhưng… ngươi đối xử với ta như thế… con ta là ngươi tặng, nương con ta cũng là ngươi cứu… ta thật sự…”

“Hoài Khánh!” Cao Ngọc Uyên vỗ tay nàng: “Ngươi chẳng phải cũng từng giúp đỡ phủ An Thân vương ta sao? Không cần tính toán rạch ròi làm gì, dưỡng sức đi, ngày tháng còn dài!”

“Đúng vậy, còn dài… còn dài…”

Hoài Khánh khóc như mưa. Lúc này nàng cuối cùng cũng hiểu rằng, có người, ngươi tốt với họ một phần, họ sẽ trả lại mười phần; còn có người, ngươi tốt với họ mười phần, họ vẫn thấy ngươi thiếu nợ họ.

Cao Ngọc Uyên lấy kim, châm vào các huyệt thái dương của nàng, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều. Tỉnh lại, sẽ là những ngày tốt đẹp!”

“Cao Ngọc Uyên… cảm ơn ngươi…” Trước khi mất đi ý thức, Hoài Khánh thì thào nói ra một câu.

Cao Ngọc Uyên bước ra khỏi phòng sinh, vợ chồng Chu Khải Hằng lập tức tiến lên đón.

Chu Khải Hằng nhìn người phụ nữ từng cắt đi một lọn tóc của ông, vừa kính vừa sợ, mặt già hơi đỏ lên, cúi mình hành lễ: “Đa tạ vương phi!”

Cao Ngọc Uyên lạnh nhạt nhìn ông, thản nhiên nói: “Một triều vua một triều thần. Chu đại nhân, cáo từ!”

Lời ít mà ý nhiều.

Tim Chu Khải Hằng chấn động mạnh, nhìn theo bóng lưng An Thân Vương phi, thoáng ngẩn ngơ.

Ông thuận buồm xuôi gió mấy chục năm, trong triều gần như vô địch, biết bao văn võ bá quan thấy ông còn chẳng dám nhìn thẳng. Vậy mà hết lần này đến lần khác, lại thất thế trước người phụ nữ này.

Có lẽ… là mình thật sự đã già rồi.

Rời khỏi phủ Công chúa, Lý Cẩm Dạ đã đợi sẵn trong xe ngựa. Mấy ngày nay hai người bận rộn việc riêng, thời gian nói chuyện mỗi ngày cũng không nhiều.

Cao Ngọc Uyên ngả vào lòng hắn, lười biếng hỏi: “Mọi việc đều thu xếp xong rồi chứ?”

Lý Cẩm Dạ liếc nàng một cái đầy thâm ý, tay vuốt tay nàng: “Ừ, lễ tang sẽ cử hành sau mười ngày.”

“Mười ngày?”

Cao Ngọc Uyên nhíu mày: “Nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cũng đủ rồi. Tam thúc có hồi âm chưa?”

“Hắn nói sẽ đi xuống phía Nam một chuyến xem tình hình, rồi mới hội họp với chúng ta.”

“Tiền mang theo đủ không?”

“Xem nàng lo chưa kìa, ta vừa gửi cho hắn hai ngàn lượng.”

Cao Ngọc Uyên hơi ngập ngừng: “Trường Sam đi rồi, ta lại lo thêm một phần cho hắn, tính cả phần của mình, hai phần.”

Lý Cẩm Dạ im lặng một lúc, rồi hỏi: “Thẩm Thanh Dao chuyển đi rồi, Tạ phủ cũng bỏ không, nàng định xử lý thế nào?”

“Nghĩ đến là đau lòng! Bán thì không nỡ, ở thì không ai ở, bỏ đó thì phí tiền, còn cả Cao phủ bên cạnh nữa.”

Cao Ngọc Uyên oán trách: “Phải chi tân hoàng chịu trả tiền cho chúng ta mới phải!”

“Nàng ham tiền quá rồi đó!” Lý Cẩm Dạ búng nhẹ trán nàng.

Về đến vương phủ, Cao Ngọc Uyên vừa bước vào đã thấy có gì đó không đúng. Bình thường Giang Phong luôn ra đón nàng ở cổng, bất kể nắng mưa, hôm nay lại không thấy đâu.

“Giang tổng quản đâu?”

“Thưa vương phi, Giang lão tổng quản không khỏe, đang ở trong phòng nghỉ.”

Cao Ngọc Uyên tim chợt khựng lại, ánh mắt lập tức nhìn sang Lý Cẩm Dạ.

Lý Cẩm Dạ xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Mọi việc, đừng vội!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.