Lúc này, phủ Công chúa quả thật rối như tơ vò.
Phò mã gia Chu Duẫn đi đi lại lại trong sân, trời thì lạnh cắt da cắt thịt mà trán hắn đầy mồ hôi nóng.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong phòng, hai chân Chu Duẫn mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc như cha chết mẹ mất: “Vương phi đâu rồi? Nàng ấy đâu rồi…”
Dư phu nhân nhìn con trai thành ra thế, lòng cũng rối bời.
Công chúa chưa đủ tháng đã sinh, Hoàng đế băng hà, công chúa đau buồn quá mức động thai khí, mới dẫn đến chuyển dạ sớm, tính ra mới chỉ vừa tròn chín tháng.
Dưa chưa chín, cuống chưa rụng, nguy hiểm đến tính mạng!
Thái y giỏi nhất kinh thành là Trương Thái y đã đi ra Bắc, ba ma ma trong cung cũng không giúp gì được, giờ chỉ còn trông mong vào Vương phi cứu mạng.
Nhưng Vương phi thì…
Nghĩ đến đây, trong lòng Dư phu nhân lần đầu tiên dâng lên chút oán trách với con gái mình. Nếu không phải nó gây chuyện mãi không thôi, Chu gia và phủ An Thân vương sao đến nỗi này?
Quan Âm Bồ Tát ơi, người thương xót chúng con với, phù hộ con dâu và cháu nội ta mẹ tròn con vuông, đừng xảy ra chuyện gì…
“Đến rồi! Đến rồi! An Thân Vương phi đến rồi!”
Dư phu nhân vừa nghe, mắt đã sáng lên. Chu Duẫn càng luống cuống, chân tay lúng túng bò dậy, lảo đảo chạy ra đón.
“Vương phi! Cuối cùng người cũng đến rồi! Nếu người không đến nữa, ta…”
“Ít lời thôi!”
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên nghiêm lại: “Tránh ra, ta phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910732/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.