Mười tám món mặn, hai món canh, bốn món tráng miệng, tất cả đều là đặc sản chính gốc của Nam Cương.
Quốc công gia vừa ăn vừa nói, không ngừng miệng.
Lý Cẩm Dạ nhìn Tô Trường Sam mỉm cười, ý như nói: “Quốc công gia nói hết lời rồi, đợi lát nữa ta và ngươi tìm thời gian nói chuyện riêng.”
Tô Trường Sam nháy mắt với hắn: “Vậy thì nhanh lên, chuốc cho say rồi khiêng đi!”
Sự ăn ý giữa huynh đệ được thử thách mà vẫn vững bền, hai người thay phiên mời rượu Quốc công gia. Không bao lâu, đầu lão gia gục xuống, say đến mức ngã lăn ra đó, ngáy vang như sấm.
Sau khi người được khiêng đi, Cao Ngọc Uyên nhìn Tạ Dịch Vi cười.
Tạ Dịch Vi bị nàng cười đến chột dạ, vội nhét một hạt sen vào miệng nàng. Cao Ngọc Uyên nhai hai cái rồi nói: “Trong kinh truyền tin tới, Thẩm Thanh Dao xuất giá rồi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Tô Trường Sam thay đổi, liếc nhìn Tạ Dịch Vi hỏi: “Ồ? Gả cho ai vậy?”
Cao Ngọc Uyên dừng một chút, rồi tiếp: “Nghe nói sống cũng ổn lắm. Thế có phải nhẹ nhõm hơn chút nào rồi không?”
Tô Trường Sam mỉm cười, im lặng không đáp. Ngược lại, Tạ Dịch Vi thì bình thản nói: “Không gả đi cũng chẳng vướng bận gì. Đúng rồi, ta cũng có tin muốn nói cho các ngươi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Trần Thanh Diễm giờ là một tiên sinh có tiếng ở phủ Tô Châu. Hai học trò của hắn còn trẻ đã đỗ tiến sĩ, một đứng đầu bảng, một đứng nhì.”
Lễ không thể chỉ nhận mà không đáp, Tạ Dịch Vi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2912658/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.