Bà ta nhìn tôi một lúc lâu, không kìm được đưa tay ra dò xét hơi thở của tôi... Chắc là nghi ngờ tôi đã chết rồi.
Ngay khi ngón tay bà ấy đến gần, tôi lên tiếng: "Bà... những năm qua bà sống không dễ dàng gì phải không?"
13
Bà ta giật mình, vội vàng rụt tay lại: "Cô chưa chết à, cô muốn làm gì? Lát nữa lão Trần sẽ về đấy!"
"Chuyện đó không trách bà, bà cũng bị lão Trần ép buộc... Ông ta ngày nào cũng bắt nạt, mắng chửi bà, bà cam tâm sao?" Tôi khàn giọng khuyên bà ấy.
Bà ta trợn tròn mắt, đứng ở góc phòng, không nói không rằng, không nhúc nhích.
"Nếu báo cảnh sát, ông ta vào tù, bà cũng sẽ tự do. Nếu không, Viên Tú Mai đã chết sẽ biến thành ma đến tìm bà gây rắc rối, tìm con cháu bà gây rắc rối."
"Nhìn tướng mạo của bà là người thật thà, nên ông ta mới dám bắt nạt bà như vậy, lấy phải người như thế bà cũng khổ rồi."
"Bây giờ báo cảnh sát vẫn còn kịp, cảnh sát sẽ không làm khó bà đâu."
Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói cũng khàn đặc khó nghe, tôi đã cố gắng hết sức, chỉ mong bà ta có thể tỉnh táo lại.
Nhưng nào ngờ, bà lão đó chỉ đứng sững sờ một lúc, rồi như chạy trốn mà bỏ đi.
Bà ta hoàn toàn... không lay chuyển.
Chỉ là một bà lão ngu muội, dốt nát và hèn yếu đáng ghét. Tư tưởng nô lệ nữ giới đã thấm sâu vào xương tủy khiến bà ta cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-goi-tu-nguoi-phu-nu-la/2793071/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.