🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bà ta nhìn tôi một lúc lâu, không kìm được đưa tay ra dò xét hơi thở của tôi... Chắc là nghi ngờ tôi đã chết rồi.

 

Ngay khi ngón tay bà ấy đến gần, tôi lên tiếng: "Bà... những năm qua bà sống không dễ dàng gì phải không?"

 

13

 

Bà ta giật mình, vội vàng rụt tay lại: "Cô chưa chết à, cô muốn làm gì? Lát nữa lão Trần sẽ về đấy!"

 

"Chuyện đó không trách bà, bà cũng bị lão Trần ép buộc... Ông ta ngày nào cũng bắt nạt, mắng chửi bà, bà cam tâm sao?" Tôi khàn giọng khuyên bà ấy.

 

Bà ta trợn tròn mắt, đứng ở góc phòng, không nói không rằng, không nhúc nhích.

 

"Nếu báo cảnh sát, ông ta vào tù, bà cũng sẽ tự do. Nếu không, Viên Tú Mai đã chết sẽ biến thành ma đến tìm bà gây rắc rối, tìm con cháu bà gây rắc rối."

 

"Nhìn tướng mạo của bà là người thật thà, nên ông ta mới dám bắt nạt bà như vậy, lấy phải người như thế bà cũng khổ rồi."

 

"Bây giờ báo cảnh sát vẫn còn kịp, cảnh sát sẽ không làm khó bà đâu."

 

Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói cũng khàn đặc khó nghe, tôi đã cố gắng hết sức, chỉ mong bà ta có thể tỉnh táo lại.

 

Nhưng nào ngờ, bà lão đó chỉ đứng sững sờ một lúc, rồi như chạy trốn mà bỏ đi.

 

Bà ta hoàn toàn... không lay chuyển.

 

Chỉ là một bà lão ngu muội, dốt nát và hèn yếu đáng ghét. Tư tưởng nô lệ nữ giới đã thấm sâu vào xương tủy khiến bà ta cúi đầu trước đàn ông như một lẽ sống, như một đức tin mù quáng.

 

Bà ta coi đàn ông là trời, cam tâm làm kẻ tiếp tay cho cái ác, sao bà ta có thể giúp tôi?

 

Rõ ràng hai mươi năm trước, bà ta cũng là đồng phạm trong việc phi tang xác. Tôi còn mong đợi điều gì?

 

Cuối cùng thì tôi vẫn còn quá ngây thơ...

 

Tôi hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi, chắc chắn bà ta sẽ gọi điện cho lão Trần, đợi ông ta đến là tôi xong đời rồi.

 

Không được, không thể ngồi chờ chết.

 

Tôi cố gắng bò dậy, tiếp tục cọ xát sợi dây thừng trên tay.

 

Tôi quên đi nỗi đau, hai tay cử động một cách máy móc, có vài lần vai bị trật, đau đến nghiến răng. Nhưng tôi nghỉ một lát rồi lại tiếp tục.

 

Tôi không dám lãng phí một chút thời gian nào, vì lão Trần sắp đến rồi.

 

Cuối cùng, cuối cùng sợi dây ngày càng lỏng, tôi dùng hết sức bình sinh cọ đứt nốt phần còn lại, toàn thân tôi rã rời.

 

Khó khăn lắm mới cởi được dây trói, ngay lúc tôi đang vội vàng tìm cách thoát ra, bên ngoài truyền đến cuộc đối thoại của lão Trần và bà lão.

 

"Đồ đàn bà ngu ngốc, tự nhiên bà chạy vào đó làm gì?"

 

"Tôi nghe không có động tĩnh, sợ cô ta chết trong đó..."

 

"Chết thì chết, sớm muộn gì cũng chết. Nếu cô ta dẫn người đến đây, chúng ta đều phải chết."

 

"Ông à, hay là thôi đi... Trong lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng mãi."

 

"Bây giờ mới biết sợ à? Lúc Viên Tú Mai còn thở, bà cũng ra tay mà. Còn cả cô gái họ Ngô nữa..."

 

Bà lão lập tức khóc lóc: "Tôi đều là vì ông... Tôi cũng sợ mà."

 

Tôi ở trong nhà kho, chết lặng.

 

Thì ra khi mẹ tôi được đưa về nhà họ Trần, bà ấy chưa chết, bà lão đã ra tay kết liễu.

 

Cô gái họ Ngô là ai? Chắc là người cũng từng bị lão Trần hại, e rằng cũng khó giữ mạng.

 

Hai lão già này thật sự quá khốn nạn!

 

Trong lúc tôi kinh ngạc, họ đã đến ngoài cửa kho.

 

Họ lúng ta lúng túng mò mẫm chìa khóa mở cửa, tôi lặng lẽ nấp sau cánh cửa, trong tay cầm một chiếc rìu gỉ sét.

 

Chỉ có thể liều mạng, không còn cách nào khác.

 

May mà họ đã già, may mà tôi ở trong bóng tối. Tôi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

 

Cuối cùng, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra...

 

14

 

Trong bóng tối, một bóng người còng lưng bước vào, quá tối tôi không thể nhìn rõ là ai.

 

Tôi cũng lười quản, cắn răng một cái, trực tiếp vung rìu bổ xuống. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, ông lão "bộp" một tiếng ngã xuống.

 

Bà lão phía sau kêu lên một tiếng định chạy, tôi xông ra túm lấy bà ta, kéo bà ta vào trong.

 

Khoảnh khắc này tôi bùng phát sức mạnh kinh người, loạt động tác này vừa nhanh vừa mạnh, đến bản thân tôi cũng không dám tin.

 

Chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, tôi đã trói chặt cả hai người họ.

 

Vừa rồi họ có kêu vài tiếng, không biết có ai nghe thấy không, nhưng tôi không sợ, tôi còn mong có người đến nữa là đằng khác.

 

Nhưng một lúc lâu sau không có động tĩnh gì, chắc là đối diện không có ai ở.

 

Tôi mò thấy cái bật lửa ông lão đánh rơi trên đất, bật lên xem thử. Phát hiện ông lão đã gục đầu bất tỉnh...

 

Chiếc rìu của tôi vừa vặn bổ trúng lưng ông ta, máu chảy xối xả, trông thật rùng rợn.

 

Bà lão sợ tái mặt, hoảng sợ nhìn tôi nói lắp bắp: "Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi!"

 

Từ đầu đến cuối bà ta không dám hét lớn, điều này cũng khiến tôi tin chắc rằng bà ta đang chột dạ, sợ thu hút cảnh sát.

 

Tôi ngồi xổm xuống, cầm chiếc rìu dính máu kề vào cổ bà ta: "Vậy bà nói đi, tại sao lại hãm hại Viên Tú Mai?"

 

Bà ta hoảng sợ nói: "Cô ta không biết xấu hổ, quyến rũ lão Trần nhà tôi, khi lão Trần đẩy cô ta ra thì không cẩn thận bịt chết cô ta."

 

Tôi kinh ngạc, mẹ tôi... một "bông hoa" của nhà máy vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, lại đi quyến rũ lão già hôi hám mục nát đó?

 

Bà ta không có não sao?

 

Tôi lại hỏi: "Vậy người phụ nữ họ Ngô là ai? Tại sao hai người lại giết cô ấy?"

 

Vốn dĩ tôi chỉ định thử bà ta, cũng không chắc người này đã chết hay chưa, nhưng rất nhanh sau đó, lời bà ta nói lại khiến tôi kinh ngạc lần nữa.

 

"Đó là một người phụ nữ ăn xin, vừa bẩn vừa hôi, lão Trần thấy cô ta đáng thương nên đưa về, kết quả con khốn này vừa lẳng lơ lại đê tiện, không những lén lút trèo lên giường lão Trần, còn muốn trộm đồ. Lão Trần bất đắc dĩ đánh cô ta, không ngờ nửa đêm cô ta tự mình trèo tường muốn chạy, rồi bị ngã chết."

 

"Xác đâu?" Giọng tôi run rẩy.

 

"Cái gì?" Bà ta ngẩn người.

 

Tôi gằn giọng: "Xác đâu?"

 

Bà ta không nói gì, nhưng ánh mắt liếc ra ngoài nhà kho.

 

Tôi lập tức hiểu ra... Có lẽ cũng đã bị họ phân xác xử lý rồi, cái đầu có khi còn chôn chung với mẹ tôi.

 

Tôi hít sâu một hơi, chỉ ra ngoài: "Trong vườn rau ở sân, phải không?"

 

Bà ta giật mình, hoảng sợ nói: "Đừng nói bậy..."

 

Tôi biết tôi đoán đúng rồi.

 

Mảnh đất đó chỉ rộng mười mấy mét vuông.

 

Tôi vớ lấy chiếc cuốc trong nhà kho, đi ra vườn rau, bắt đầu cuốc từng nhát đất.

 

Trong không khí tỏa ra mùi hôi thối của rau củ nát và đất hòa lẫn, đống đất dưới chân tôi cũng ngày càng cao.

 

Tôi cuốc rất lâu, cho đến khi chiếc cuốc cảm nhận được một tiếng động giòn tan.

 

Tôi ngồi xổm xuống, gạt đi những lớp đất ẩm ướt, và nhìn thấy một vật hình tròn màu xám trắng.

 

Tôi đưa tay từ từ đào nó lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay, đối mặt với hốc mắt đen ngòm, tôi không thấy sợ hãi mà chỉ tràn ngập bi ai.

 

Đây là hộp sọ bị thất lạc của mẹ tôi, Viên Tú Mai.

 

Tôi chưa từng nghĩ sau hai mươi năm, tôi lại gặp bà ấy theo cách này.

 

Tôi nhẹ nhàng phủi đi lớp bùn đất, cởi áo khoác đặt lên đó, rồi tiếp tục đào.

 

Rất nhanh, tôi tìm thấy một chiếc điện thoại màu đỏ sẫm dưới hộp sọ. Ngoài ra, cách đó một mét tôi còn đào được một hộp sọ khác.

 

Tôi vô lực ngã ngồi xuống đất.

 

Lúc này tôi đối mặt với hai lựa chọn... báo cảnh sát ngay lập tức hoặc chờ đến mười một giờ.

 

Nếu báo cảnh sát thì an toàn tuyệt đối, vì bằng chứng rõ ràng, cặp vợ chồng già này sẽ bị cảnh sát đưa đi, vụ án cũng sẽ được làm sáng tỏ.

 

Nhưng người mẹ đã mất của tôi sẽ không bao giờ trở về nữa.

 

Chờ đến mười một giờ, tôi sẽ có thêm một cơ hội nữa để xoay chuyển số phận. Chỉ là... chưa chắc đã thuận lợi, thậm chí tình hình hiện tại cũng có thể bị xóa sạch.

 

Ngay lúc tôi đang băn khoăn suy tính, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.